Thiên Việt đòi Dĩ Thành mở một tiệm sủi cảo. Dĩ Thành nói, Việt Việt, anh quả thật cũng có ý định này. Chỉ là không muốn mở ở đây.
Thiên Việt tay bưng cốc trà lớn còn nghi ngút khói, mượn sức nóng từ đó sưởi ấm cho gương mặt sắp sửa bị đông cứng của mình, hỏi một cách lơ đãng: “Ủa? Vậy chứ anh định đi đâu mở tiệm?”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, người ta nói, ra nước ngoài mở tiệm cơm làm ăn rất khấm khá, để duy trì cuộc sống của hai người cũng không phải là quá khó khăn. Nghe đâu ở nước ngoài, sủi cảo đều được bán theo từng viên. Đến lúc đó, chúng ta đừng có tính giá theo viên, mà hãy tính theo lạng ấy, làm ăn thật thà một chút, đảm bảo sẽ phát đạt mà.”
Thiên Việt càng nghe càng tròn xoe mắt nhìn anh: “Đến lúc đó? Đến lúc đó là sao chứ?”
Dĩ Thành ngồi xuống cạnh Thiên Việt, ôm lấy cậu vào lòng, thủ thỉ: “Việt Việt, anh tính vầy nè, sau này ấy, chi bằng chúng mình ra nước ngoài sống đi. Anh đã tìm hiểu rồi, vài quốc gia, có cái nhìn tương đối phóng khoáng với những người như chúng ta, thậm chí… Còn có thể kết hôn nữa cơ. Chúng ta, sẽ được ung dung tự tại mà sống bên nhau.”
Thiên Việt nhìn anh: “Chuyện này anh đã dự tính bao lâu rồi?”
Dĩ Thành đáp: “Từ lâu lắm rồi. Anh nghĩ tới nó suốt đấy chứ.”
Thiên Việt dí sát cốc trà vào mặt Dĩ Thành, nói: “Được. Chúng mình đi.”
Dĩ Thành sung sướng khôn cùng, mặt mày tươi rói như hoa, nói: “Nhưng mà Việt Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162057/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.