Dĩ Thành lắng nghe Thiên Việt lắp bắp kể lại toàn bộ sự tình.
Dĩ Thành vòng tay ôm siết Thiên Việt vào lòng, an ủi: “Thiên Việt, đừng sợ, cho dù phía trước có là núi đao hay biển lửa, thì vẫn có anh bên em mà.”
Trên thực tế nhát dao đó của Thiên Việt, cũng chẳng gây nguy hiểm gì mấy đến tính mạng Cừu Đại Đồng.
Mùa đông, người ta mặc đồ dày hơn, trong cơn hoảng loạn, Thiên Việt cũng không thật sự dùng hết sức mình, mũi dao đâm xuyên lớp áo khoác cùng với áo len của hắn, rồi chỉ rạch một đường nhẹ hều trên bụng hắn, chảy máu chút đỉnh mà thôi. Việc hắn đã sợ điếng hồn mới là thật, hắn hoàn toàn chẳng liệu được rằng Thẩm Thiên Việt lại có thể sẵn sàng liều mạng, quyết tâm gạt bỏ quá khứ đến thế.
Cừu Đại Đồng chỉ về nhà rồi chui vào phòng tắm thoa thuốc một cách qua quýt, để tránh bị nhiễm trùng, hắn còn đắp cả băng gạc lên.
Bà xã hắn đẩy cửa phòng tắm bước vào. Mụ ta hỏi: “Anh thậm thụt trong này làm cái gì đấy? Hiếm có bữa nào lão gia về nhà như vầy nha.”
Cừu Đại Đồng trả lời: “Đã biết tôi chẳng mấy khi về nhà rồi, thì làm ơn đừng quấy rầy.”
Bất thình lình mụ ta xộc thẳng tới, dí đầu vào sau lưng hắn ngửi khụt khịt: “Anh làm trò gì rồi? Bị thương chỗ nào hả?”
Cừu Đại Đồng hậm hực buộc cho xong dây áo choàng tắm, rồi xô mụ ra, bỏ đi mất.
Mụ vẫn đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cười khẩy trong bụng, không ngờ mình vậy mà vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162055/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.