Thiên Việt suy tư một hồi, rồi ngước mặt nhìn anh, đáp: “Được!”
Dĩ Thành quả thật không ngờ cậu lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, niềm xúc động hòa cùng nỗi ngờ vực trào dâng trong lòng, khiến anh bắt đầu lúng búng như ngậm hột thị.
“Ơ, thật… Thật chứ… Em chịu thật à? Việt… Việt Việt.”
Thiên Việt hé môi cười, gật đầu đáp: “Ừa, em bằng lòng.”
Kỳ thật, trong lòng Thiên Việt tự biết, biết chính mình vì đâu, mà vẫn có dũng khí lớn đến như vậy, dũng khí để thử yêu thêm lần nữa.
Ngày hôm sau, Dĩ Thành liền phụ giúp Thiên Việt chuyển nhà.
Toàn bộ đồ đạc, đều do một tay Dĩ Thành thu dọn từng món một.
Thật ra thì, vật dụng của Thiên Việt cũng không nhiều nhặng gì, đồ nội thất đều là của chủ trọ, đáng kể nhất cũng chỉ có mấy bộ quần áo. Dĩ Thành phân chia đống quần áo đó theo độ dày mỏng khác nhau, cho hết vào một bao, nói: “Việt Việt, mấy bộ đồ này, anh giúp em quyên góp cho khu phố nhé?
Thiên Việt phì cười, chồm người lên lưng Dĩ Thành nũng nịu: “Dạ.”
Phần còn lại, chỉ là vài món đồ linh tinh lặt vặt, nói thật thì Thiên Việt cũng không cần tới chúng nữa, nhưng rồi, Thiên Việt đột nhiên lại rất muốn rất muốn nhõng nhẽo một phen, cậu bưng một ca nước to đùng, nằm rúc trên sofa, nhấm nháp thức uống chocolate còn đang bốc khói nghi ngút, dõi mắt quan sát Dĩ Thành đang loay hoay tất bật. Có lúc, đang dọn thì vướng cái sofa, Dĩ Thành bèn rinh cả người lẫn ghế sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.