Những giọt mồ hôi túa ra trên trán theo từng cơn quặn thắt chảy dọc xuống gương mặt cậu, mà đôi tay cậu thì ngày càng trở nên tê cóng.
Thị Dĩ Thành sốt sắng hỏi dồn: “Việt Việt, em làm sao vậy? Em thấy sao rồi? Việt Việt, mau nói anh nghe, nói cho anh nghe đi Việt Việt.”
Thiên Việt vật vã chỉ tay về phía tủ quần áo nói: “Trong ngăn kéo, có thuốc.”
Dĩ Thành vội vàng nhào tới mở ngăn kéo ra, ngay phía ngoài cùng, quả nhiên có để một lọ thuốc, Dĩ Thành lấy ra xem, là thuốc điều trị viêm túi mật. Dĩ Thành rót nước, nhưng còn chưa kịp đưa thuốc tới cho Thiên Việt, đã thấy cậu bụm miệng, lăn xuống giường, lảo đảo chạy vào toilet.
Khi Dĩ Thành đuổi theo tới nơi, thì Thiên Việt đã khóa cửa từ bên trong rồi, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta nôn thốc nôn tháo bên trong, Dĩ Thành sốt ruột lắm nhưng cũng chỉ có thể đứng bên ngoài xoa tay liên tục, sau đó áp sát vào cửa réo gọi inh ỏi, Việt Việt, Việt Việt, Việt Việt.
Thiên Việt chật vật đứng thẳng người dậy, giật nước dội sạch bồn cầu, rồi sau đó hứng nước sạch đầy bồn rửa tay, vục mặt vào, nước lạnh ngắt, trong đêm giá rét như ngấm vào tận xương, bờ vai Thiên Việt run rẩy không ngớt.
Đến khi ngẩng đầu lên, nước lạnh chảy dọc xuống trên gương mặt, một dòng chất lỏng nong nóng hòa vào đó, cùng lăn khỏi gò má.
Thiên Việt chậm chạp mở cửa ra, Dĩ Thành vội nhào tới đỡ lấy thân hình liêu xiêu sắp ngã của cậu.
Anh bế Thiên Việt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162038/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.