Chuyện đã qua sáu năm rồi, ấy vậy mà Thiên Việt vẫn nhớ như in cái cảm giác bàn tay ướt át lạnh tanh ấy chậm rãi và dịu dàng xoa nắn chỗ kín của mình, Thiên Việt bé bỏng, bị một luồng nhiệt cháy bỏng cùng xúc cảm bấn loạn ập đến quá đỗi đột ngột làm cho khiếp đảm đến mức chỉ dám nằm im re. Cái cảm giác ấy, không phải đau, không phải ngứa, không phải xót, không phải sưng, cũng chẳng phải tê dại hay bất kì cảm giác nào mà cậu từng trải nghiệm qua, cậu quả thật, quả thật sợ phát khiếp luôn rồi, ban đầu chỉ dám khóc rấm rứt, tiếng nức nở nhỏ xíu mà dai dẳng, cứ như một chú mèo con tuyệt vọng loay hoay mãi trong mưa, không nơi nương tựa, mồ hôi tuôn đầm đìa, ướt đẫm cả vầng trán trơn mịn của cậu. Đến khi đạt được cực khoái, Thiên Việt úp mặt xuống gối, bật khóc ngon lành. Cậu co ro nằm đấy, không nhúc nhích, không tiếng động, chỉ có nước mắt chảy ròng ròng. Từng giọt lệ ma sát đến mức hai gò má sưng rát lên.
Bàn tay to bè của thầy liên tục ve vuốt nơi cần cổ cậu, chất giọng trầm khàn êm dịu rót vào tai cậu như dòng nước chảy: “Không sao đâu, không sao đâu, bé Thiên Việt à, ngẩng đầu lên nào, không có gì phải sợ hết. Đây là, chuyện hết sức, hết sức bình thường mà. Trò có biết không? Thỉnh thoảng, thầy, cũng sẽ làm như vậy đấy.”
Nghe được câu nói sau cùng, Thiên Việt bàng hoàng đến mức quên cả rơi lệ, ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt sưng húp đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.