Thẩm Thiên Việt ngủ trưa tới sát năm giờ chiều.
Đến lúc tỉnh dậy, ánh hoàng hôn vàng rực đã nhuộm khắp căn phòng, Thiên Việt có cảm giác như mình là loài côn trùng nhỏ bé bị nhốt trong miếng hổ phách, ngưng kết lại trong an tường, tưởng như có thể kéo dài đến hết kiếp. Cậu ngạc nhiên nhận ra bản thân thế mà lại có thể ngủ một giấc ngon lành lâu như vậy trên một chiếc giường xa lạ, cứ như thể muốn ngủ bù cho toàn bộ những hôm thiếu ngủ trong suốt mấy năm vừa qua ấy, đáng ngạc nhiên hơn cả là chính mình lại có thể yên ổn tỉnh giấc trên chính chiếc giường xa lạ này. Lần đầu tiên là vào ngày hôm đó, mà mảnh kí ức về tâm trạng của bản thân khi ấy, như một bóng ma không ngừng ám ảnh trong tâm trí Thiên Việt.
Trong đầu Thiên Việt lần nữa hiện lên một bóng hình. Dáng người cao lêu nghêu, đôi mắt đào hoa to tròn, sống mũi dọc dừa, mái tóc bồng bềnh xoăn xoăn.
Dung mạo anh tuấn bao nhiêu, tâm địa lại bạc bẽo bấy nhiêu.
Thiên Việt lắc đầu nguầy nguậy, ngồi bật dậy, thừ người ra trên giường. Chuông điện thoại chợt reo.
Là Thị Dĩ Thành.
Giọng nói hiền khô cất lên: “Việt Việt, là anh đây. Anh sắp tan ca rồi, em có muốn ăn gì không, anh mua về cho.”
Thiên Việt nói: “Không cần đâu.”
Hai bên đầu dây đều im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ. Thiên Việt nhớ lại rất nhiều năm về trước, Thị Dĩ Thành vụng trộm dùng điện thoại của phòng bảo vệ gọi đến cho cậu, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162034/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.