Suốt buổi tối hôm đó, Thị Dĩ Thành trằn trọc mất ngủ, chưa đến bốn giờ sáng đã tỉnh như sáo, cố dỗ giấc ngủ nhưng không được nữa, đành thức dậy chuẩn bị bữa sáng luôn. Việt Việt vẫn giống hồi còn bé, rất thích món cháo do anh nấu. Thuở ấy, ở trong viện nghiên cứu, chỉ có mỗi nhà anh là chưa có bếp ga, cha anh dùng mấy viên gạch xây thành cái lò đất, nhặt mấy cành cây khô về làm củi đốt, rồi lấy đó mà nấu cơm. Trong nhà có một cái nồi lớn chuyên dùng để nấu cháo đã cao tuổi lắm rồi, có từ thời nắp nồi làm bằng mấy thanh gỗ cơ. Mặc dù tốc độ nấu nướng không thể nhanh như bếp ga được, nhưng cơm nước nấu ra đều thơm phưng phức. Anh vẫn nhớ khi ấy, Việt Việt phải nói là mê mệt lò đất này luôn, lần nào anh nấu cháo, cậu cũng nhóc đều ngồi chồm hổm bên cạnh, ra sức hít hà, ngửi lấy ngửi để cái hương gạo ấm nồng ấy, miệng không ngừng léo nhéo: Đã chín chưa vậy, đã chín chưa vậy? Đến khi giở nắp nồi lên, hơi nóng từ bên trong xộc ra, phủ mờ cả cặp kính của cậu nhóc, thế là nhóc ta lại lạch bạch chạy ra ngoài.
Chùi sạch kính rồi mới quay trở vào. Chẳng bao giờ cậu chịu để cho Thị Dĩ Thành nhìn thấy gương mặt mình khi không mang kính cả, mãi cho đến lần đó… Về sau, người trong viện nghiên cứu thanh lý mấy cái bếp ga cũ, lãnh đạo liền lấy đó cấp cho nhà họ dùng, cha anh mừng rỡ đòi đập bỏ cái lò đất đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162033/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.