Sáng hôm sau Bạch Chỉ bị tiếng gà gáy đánh thức, cậu nằm lơ ngơ trên giường không biết hôm nay là hôm nào.
Triệu Bắc Hành đã dậy từ lâu, anh quét sân rồi cùng Nhị Lâm Tử chặt một đống củi. Ở Đông Bắc củi còn đọc trại đi là tiền tài, vậy nên Tết đến nhà nào cũng chất củi thành đống cầu mong qua năm làm ăn phát đạt.
Chặt củi xong Triệu Bắc Hành về phòng thay quần áo, anh định lát lên huyện mua đồ Tết về luôn một lần.
“Dậy chưa? Trời sáng hửng rồi mà còn nằm đó.” Triệu Bắc Hành cười gian, thò bàn tay lạnh ngắt đặt lên cổ Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nằm trên đệm co rụt lại như con tôm: “Lạnh em mà~”
“Dậy mặc đồ vô rồi đi rửa mặt mũi cho đàng hoàng đi, lát anh dẫn cậu đi chơi.”
“Dạ?” Bạch Chỉ lập tức tỉnh táo, cậu tung chăn ngồi dậy, “Mình đi đâu chơi đó anh Hành?”
“Đi chợ phiên!”
Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An đã chuẩn bị xong từ lâu, mặc luôn bộ đồ anh Hai mới mua cho đỏm dáng. Có câu người đẹp vì lụa, hai ông tướng này cũng bảnh trai, chân dài vai rộng, khoác đồ chỉn chu lên trông cứ y như là người mẫu.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, phố xá đông nghịt, tiểu thương bày đồ kín hết cả con đường khiến người mua hàng phải chen chúc lẫn nhau chứ xe không đi vào nổi.
Triệu Bắc Hành đậu xe bên ngoài trường cấp 1 ở ngay trung tâm huyện, đoạn móc ra 200 tệ đưa cho hai đứa Bình An:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699191/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.