Triệu Bắc Hành lấy tăm bông chấm một ít cao trong chai nhựa rồi bôi lên chân Bạch Chỉ.
“Cái này là gì đó anh?” Mùi nghe hơi bị ghê luôn ấy.
Bàn chân trắng nõn nà bị phủ một lớp đen tuyền, Bạch Chỉ ngọ nguậy chân tỏ vẻ khó chịu.
Triệu Bắc Hành chụp cổ chân cậu dặn dò: “Ngồi im, đây là cao trứng gà chữa bỏng lạnh. Coi vậy chứ hiệu quả dữ lắm, bôi tầm mấy lần là sau này đỡ tái đi tái lại.”
“Dạ.”
Bạch Chỉ nằm trên chân chống cằm nhìn Triệu Bắc Hành. Anh tỉ mẩn bôi thuốc lên từng ngón chân cậu, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt dưới bàn chân khiến cả người cậu tê dại như bị điện giật. Bạch Chỉ rùng hết cả mình, bé cúc cu lại bắt đầu muốn chào cờ.
Bôi thuốc xong, Triệu Bắc Hành bảo cậu nhấc chân lên cho mau khô để không lại dính vào chăn. Bạch Chỉ cười gian, dưỡn dẹo đặt chân lên vai anh rồi bảo: “Anh Hành ơi, chân em đau.”
Triệu Bắc Hành nắn cổ chân Bạch Chỉ, sau lại gãi lên lòng bàn chân cậu: “Còn đau không?”
“Ứm hưm~” Bạch Chỉ bật thốt ra tiếng rên, cả hai người đều đứng hình ngay lập tức.
Yết hầu Triệu Bắc Hành chuyển động, đáy mắt hiện lên d*c vọng khó tả bằng lời. Đôi con người Bạch Chỉ như ngập trong làn nước, cả người cậu mềm nhũn ra. Bầu không khí ám muội bỗng dâng trào…
Cộc cộc.
“Thằng Hai ngủ chưa đó?” Mẹ Triệu gõ cửa hỏi.
“Khụ, chưa á mẹ.”
Triệu Bắc Hành vội thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699189/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.