Triệu Bắc Hành gõ đầu Bạch Chỉ một phát: “Không có được cười anh.”
“Đâu có ạ, anh Hành giữ mình trong sạch thế này sao em lại cười anh được!” Cũng may trong xe tối thui nên Triệu Bắc Hành không thấy cậu đang cười sung sướng muốn ngoác tận mang tai.
“Thế còn nghe được. Ừm, lúc làm cái đó cậu thấy sao?”
Sao trăng gì? Giống y như lúc đi ị thôi… Chứ một đứa trời sinh nằm dưới như cậu làm sao mà biết cảm giác nằm trên nó như thế nào? Cho cậu nằm trên thì xin thua, con chim non của cậu không gồng lên nổi.
“Thì… giống như lúc tự dùng tay thôi ạ.” Bạch Chỉ nói nhăng nói cuội.
Triệu Bắc Hành không tin cho lắm: “Anh nghe bọn Nhị Lương Tử bảo càng làm càng sướng.”
Má, mấy thằng ranh con dám dụ dỗ anh Hành nhà mình!
“Không có sướng như tụi nhỏ nói đâu anh, mệt dữ lắm, làm lâu ngày còn bị đau lưng nữa.”
Triệu Bắc Hành bật cười, thò tay bóp em Bạch Chỉ: “Eo cậu yếu xìu chứ gì?”
“Xí, eo em khỏe lắm! Một đêm bảy lần không vấn đề gì luôn!”
“Rồi rồi rồi, cậu giỏi nhất luôn. Thế sao hai đứa lại chia tay?”
Bạch Chỉ thở dài, giờ nhắc lại chuyện cũ cậu mới nhận ra mình chẳng còn cảm giác đau lòng và tức tối như ngày đó mà chỉ đơn giản là thấy, mọi chuyện diễn ra sao mà hoang đường quá.
“Người ta quen em mà vẫn lén có quan hệ ngoài luồng tận sáu bảy năm, cái đứa con giáp thứ mười ba kia còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699164/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.