Nghe thím Sáu bảo muốn giới thiệu người yêu cho Bạch Chỉ, chẳng hiểu sao Triệu Bắc Hành lại thấy hơi buồn bực, anh vội chuyển chủ đề: “Nhà thím Sáu trồng bao nhiêu mẫu cây ăn quả đó?”
“Táo 17 mẫu, lê 6 mẫu con. Lê bán cũng được chứ táo là đắt hàng dữ lắm.” Táo Sơn Đông là loại chín muộn, quả vừa to vừa mọng nước, vị ngọt đậm đà nên rất được người dân phương Bắc ưa chuộng.
Trương Phượng Cách bảo: “Cứ yên tâm, xóm của thím bây cả mấy trăm nhà toàn trồng cây ăn quả thôi, đầy nhóc luôn con ơi. Có gì con ghé coi thử xem sao, có chú thím bây ở đây là yên tâm không bị chặt chém.”
“Vâng, có chú Sáu là con an tâm rồi.” Dân Đông Bắc là như thế đấy, dẫu có là họ hàng xa tám đời bắn đại bác cũng chẳng tới nhưng chuyện gì giúp được thì họ đều giúp đỡ hết lòng.
Trước khi lên xe, sợ đang ngồi lại mắc tè nên Triệu Bắc Hành dẫn Bạch Chỉ ra nhà vệ sinh lần nữa. Anh đi vào trước rồi ra rửa tay thì bỗng thấy có một thanh niên gầy gò cứ đứng nhìn mình mãi. Triệu Bắc Hành thầm nghĩ người đâu mà quái lạ, thế nhưng anh cũng chỉ đứng đó đợi Bạch Chỉ và làm lơ đối phương.
Thấy Triệu Bắc Hành thực sự không để ý tới mình, thanh niên kia mạnh dạn đi tới chìa điếu thuốc ra: “Anh gì ơi, anh với cái cậu kia sống cùng nhau à?”
Triệu Bắc Hành xua tay từ chối điếu thuốc: “Có chuyện gì sao?”
Cậu thanh niên liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/2699149/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.