"Không....không ngại." Cũng không biết Bạch Chỉ tự mình nghĩ tới cái gì mà cả khuôn mặt già cũng phải đỏ lên.
Một lúc sau, Triệu Bắc Hoành ôm một chiếc chăn bông dày đến giúp cậu trải lên giường đơn dây thép. Tấm chăn bông làm bằng vải satin kiểu cũ mà Bạch Chỉ cũng từng dùng ở nhà bà nội lúc nhỏ.
"Ðã ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa." Bữa ăn trên máy bay khó ăn muốn chết, Bạch Chỉ bay từ sáng đến giờ chưa ăn một miếng, không nhắc đến thì không sao, nhắc một cái bụng cậu liền vang lên ùng ục.
Triệu Bắc Hoành trách móc cười: "Ðịnh ăn mì gói sao? Ðúng lúc tôi cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi ăn đi."
Bạch Chỉ gật đầu, cậu phát hiện mình nhiều năm đèn sách cũng như không, mấy năm đi làm cũng chẳng đáng một đồng. Tại nơi xa lạ, cùng người xa lạ, một chút lanh lợi lúc đàm phán công việc của trước kia cũng mất sạch, chỉ có thể biến thành một con người gỗ biết mỗi việc lắc đầu với gật đầu thôi.
Phòng bếp bên ngoài lại càng thêm thô sơ, bên cạnh có một bình khí đốt hóa lỏng (Gas),Triệu Bắc Hoành lấy năm bao mì gói và sáu quả trứng từ phòng mình ra, ngâm nga một bài hát rồi đun sôi nước.
Bạch Chỉ đi một vòng quanh phòng, phòng tuy không lớn nhưng khá sạch sẽ. Dưới đất cũng được quét lau sơ, trên tường kéo một sợi dây thừng để phơi quần áo. Bên cạnh giường có một cái tủ nhỏ cao đến nửa người, trống không, vừa lúc có thể để hành lý.
Bạch Chỉ mở vali ra, cắm điện máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-dau-phuong-nam-cua-ong-chu-nho-dong-bac/1042362/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.