*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đi vệ sinh trước một người đối với tôi không khác gì đi vệ sinh trước cả một đám người.
Về mặt tình cảm, tôi muốn cậu ta buông tôi ra ngay. Nhưng lý trí lại nói với tôi rằng, phải nhẫn nhịn và chịu đựng, một mình tôi không thể hoàn thành được chuyện này.
Cảm xúc và lý trí quấn lấy, giằng xé nhau, làm đầu tôi rối tinh rối mù.
Những ngày tôi nằm trên giường bệnh không thể cử động là ký ức mà tôi muốn nhớ lại nhất trong đời. Nhưng bây giờ, tôi giống như quay về lúc ấy một lần nữa, quay lại thời điểm không phải là "con người", mà chỉ là một "xác sống".
Lòng tự trọng và sự xấu hổ là những thứ "xác sống" không cần đến, chỉ có "tồn tại" mới là toàn bộ những gì nó cần.
Tôi cứng người một lúc, thật nhỏ giọng nói với Thương Mục Kiêu: "Đừng nhìn..."
Đừng nhìn lúc tôi khốn đốn quẫn bách như vậy.
Thương Mục Kiêu có lẽ đang nghĩ tôi làm ra vẻ, cậu ta cười nhạo một tiếng rồi quay đầu sang một bên.
"Vâng, không xem thì không xem."
Đây thực sự là một điều đau đớn, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, trước khi cậu ta trở nên mất kiên nhẫn hơn, tôi cần giải quyết nhu cầu sinh lý của mình càng sớm càng tốt.
Bàn tay bị thương không linh hoạt lắm, phải cố gắng vài lần mới gian nan mở được dây kéo quần.
Khi tiếng nước chảy vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chay-het/168831/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.