Thân hình của Lưu Vũ cứ như thế bị đạp bay ra ngoài, đụng vào trên một gốc cây lớn, rồi ngã ầm xuống đất.
Mùi vị ngòn ngọt từ trong cổ họng trào ngược ra ngoài, nhất thời Lưu Vũ không thể nhịn được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Khục khục…”
Cảm nhận được mùi vị tanh nồng ở trong khoang miệng, ánh mắt của Lưu Vũ không ngừng chăm chú nhìn về phía một cặp chân dài đang đứng chắn ngang ở trước mặt mình.
“Đồ khốn, có phải vừa rồi anh có ý định gì với chị dâu của tôi đúng không?”
Bị một bàn tay nắm chặt đem lấy cố áo nhấc lên, Lưu Vũ không khỏi lơ đễnh nhìn về phía khe rãnh hiện ra ở trước mặt mình. Mặc dù quy mô của chỗ này không có đến mức quá đồ sộ, nhưng màu sắc trắng nõn cùng với hình dáng căng tròn của nó vẫn đập thẳng vào trong ánh mắt, để cho Lưu Vũ hơi thoáng một chút thất thần.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Vũ cảm giác sau gáy của mình hơi bị đau nhức. Tiếp đến là một đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn thẳng về phía cậu ta.
“Đồ khốn, anh nhìn cái gì đấy hả?”
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng hung ác lúc này của Phạm Thanh Thanh, Lưu Vũ không khỏi sợ hãi, vội vàng rụt cổ, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Chỉ có điều, âm thanh của Lưu Ngọc Khuê lúc này đột nhiên vang lên, đem chú ý của Phạm Thanh Thanh dời đi.
“Thanh Thanh, em không được đánh cậu ấy!”
Nghe chị dâu lên tiếng bảo vệ cho Lưu Vũ, sắc mặt của Phạm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-chan-cuu-thon-goa-phu/216516/chuong-12.html