Lục Nghiêu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, anh hít sâu một hơi, khẽ đáp: "Nếu như là anh, anh sẽ không tha thứ cho anh ta."
Đáp án này nhiều hay ít đều có chút ích kỷ, vì trong lòng Lục Nghiêu hiểu rõ, chỉ khi Đường Nhật Khanh chia tay Bùi Danh Chính thì anh mới có cơ hội.
Đường Nhật Khanh bật cười, cô gật đầu, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Nếu đổi lại là người khác, e là khi cô biết được chân tướng thì đầu tiên cô sẽ chạy tới liều mạng với kẻ đó, nhưng mà lại là Bùi Danh Chính, là người đã khiến cô động lòng, quấy nhiễu cảm xúc của cô, khiến cô dù hận nữa cũng không dám tuỳ tiện hỏi rõ nghi vấn, sợ sau đó quan hệ của hai người sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, không trở về lúc trước được.
Cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm, lại nghe Lục Nghiêu bên cạnh nói: "Khanh, trong lòng em cũng đã có câu trả lời, đúng không?"
Sở dĩ cô uống rượu, nguyên nhân chủ yếu là vì cô bối rối, bối rối vì phát triển quan hệ với Bùi Danh Chính, bối rối vì tương lai hai người sẽ ở bên nhau hay chia tay.
Nói trắng ra là, cô vẫn không muốn buông tay.
Đường Nhật Khanh mỉm cười, nhưng trong đôi mắt cười lại ngấn nước, cô lắc đầu: "Em vẫn chưa nghĩ ra..."
Dứt lời, cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, khi cô cúi đầu lần nữa, đã không còn thấy nước mắt nơi đáy mắt: "Anh, đừng nói chuyện của em nữa, hay là chúng ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ceo-cua-toi/2023440/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.