Luân như bị lạc trôi giữa cuộc nói chuyện giữa ba cô gái và đứa nhóc. Cậu không hiểu họ đang nói về cái gì và tại sao nhóc Hiếu lại hiểu được mà nói vui vẻ thế kia??? Do vậy mà cậu đành nhìn quanh phòng, Luân cảm thấy cậu thật biến thái khi đi dòm ngó phòng con gái nhưng cậu vẫn tiếp tục dòm và sau đó ánh mắt cậu dừng lại tại cái kệ đầy ắp sách. Luân liền tò mò tiến lại gần.
"Woa toàn là sách nước ngoài!!! Frankenstein, Sherlock Holmes, The Catcher In The Rye,....cả bản Việt lẫn bản Anh!!!"
Trong khi Luân đang hứng thú với số sách kia thì không biết từ khi nào Ngọc Nghi đã đứng cạnh cậu và hỏi:
- Cậu cũng thích đọc sách à?
Luân gật đầu rồi lại lắc đầu khiến cho Ngọc Nghi phải suy nghĩ coi cậu muốn nói gì. Sau một hồi mới nghiệm ra mà hỏi lại:
- Ý cậu là cậu rất thích nhưng lại không thể đọc??
Lần này Luân gật đầu rất mạnh. Rồi cậu làm tín hiệu câm nói rằng nếu thấy cậu đọc sách cha cậu sẽ xé nát nó.
- Hmmmmmmmmmm rắc rồi nhỉ? À hay là..........
Ngọc Nghi chưa nói hết câu thì cánh cửa phòng bỗng bị đạp một cách mạnh bạo khiến cho tất cả mọi người giật mình.
Và chủ nhân của vụ việc vừa rồi thì bay vào ôm lấy Ngọc Nghi mà kêu lên vui vẻ:
- Chị hai yêu quý a ~~~, em trai đáng yêu, đẹp trai, cao ráo, học giỏi của chị đã về rồi đây!!!!!
Anh em Luân, Hiếu và cặp sinh đôi trố mắt ra nhìn cái tên con trai khiến cho bao người cứng đơ kia vừa bằng hành động vừa bằng cả lời nói. Mọi người thì đơ như thế còn Ngọc Nghi thì không thấy lạ gì, cô mỉm cười xoa đầu cái người gọi là em trai của cô rồi hỏi:
- Bây giờ không phải lễ gì mà sao lại về nhà thế này?
- Em trai chị không đi du học nữa a~ em trai về ở chung với chị hai, đi học chung trường với chị hai luôn. - Tên đó nói xong rồi mới sực nhớ ra, tay chỉ vào đám Luân mà hỏi - Cơ mà mấy người này là ai thế chị? Người giúp việc mới hả chị??
- Giúp việc cái đầu mo nhà cậu, bọn này là bạn của chị hai cậu đấy!!! - Hiểu Nghi chửi, đường đường là tiểu thư danh giá được tiếp đón nồng nhiệt mà lại bị lầm với người giúp việc á??
- Nhầm lẫn tí thôi mà cần chửi tới cái đầu mo người ta không thế? - Tên đó buông Ngọc Nghi ra và bắt đầu đấu khẩu với Hiểu Nghi.
- Nhầm lẫn kiểu quái gì mà hay thế hả?? Mắt cậu có vấn đề không??
........v.v...
- Thôi thôi hai người dừng lại đi, ở đây có con nít. - Hiểu Nhi chạy tới chen vào giữa cuộc đấu khẩu. Còn ba người kia thì đứng làm bù nhìn.
- Hả??? Sao hai người giống nhau thế??
- Là sinh đôi đó tên ngu, làm sao mà đi du học được hay thế hả??
- CÁI GÌ???
- Trời ơi thôi. - Hiểu Nhi hết bình tĩnh đá chị mình một cú khiến cô chị nín câm không dám hó hé thêm gì. Em trai của Ngọc Nghi nhìn mà sợ hãi không dám nói thêm.
Sau một lúc, tất cả mới ngồi yên. Lúc bấy giờ, Ngọc Nghi mới bắt đầu giới thiệu về vị khách từ bên nước ngoài bay về đột xuất kia.
- Đây là em trai cùng cha khác mẹ với tớ, giống Hải Anh ấy tên là Trần Gia Bách. Nó đi du học từ hồi cấp 2 mà tự nhiên hôm nay lại bay về đột xuất thế này. À quên nó nhỏ hơn tụi mình có một tuổi thôi à. - Ngọc Nghi quay sang Bách tiếp tục giới thiệu về những người bạn của mình. - Cặp sinh đôi này tên là Luân Hiểu Nghi và Luân Hiểu Nhi là con của đối tác làm ăn "lớn" của nhà chúng ta. Còn đây là anh em Nguyễn Thanh Huân và Nguyễn Gia Hiếu, Huân không thể "nói" nên em "đừng hỏi" cậu ấy nhiều nhé!!
Trong phần giới thiệu Nghi nhấn mạnh ở nhiều chỗ và cười thật tươi với cậu em trai mình khiến cho cậu bé ớn lạnh. Lúc này, Ngọc Nghi mới sực nhớ ra và nhìn đồng hồ. Đã 12h30 rồi, cô lại quay sang hỏi mọi người:
- Các cậu ở lại đây ăn trưa luôn hay về?
- Chắc bọn tớ phải về thôi. - Cặp sinh đôi nói, Huân cũng gật đầu đồng ý.
- Vậy để tớ tiễn các cậu ra cổng.
- Phiền cậu quá - Hiểu Nhi nói rồi tất cả đi theo Ngọc Nghi xuống nhà.
Tới cổng, Ngọc Nghi khẽ thì thầm vào tai Huân điều gì đó khiến cho cậu em trai cô rất ngứa mắt nên khi tất cả đã về thì Bách mới hỏi cô:
- Huân gì đó là bạn trai của chị hả??
- Không phải, chỉ là bạn thôi.
Nghe chị cậu nói vậy cậu cũng không hỏi thêm được nên đành thôi. Khoảng thời gian từ lúc đó cho đến tối rất là bình thường chỉ có Bách là bị mắng vì tội tự tiện nghỉ học về nước và thêm việc trước lúc đi ngủ.
Bách cứ theo đuôi Hải Anh nằng nặc đòi cô ngủ chung với cậu và Ngọc Nghi để gắn bó tình chị em bị phai nhạt sau bao lâu xa cách khiến cho Hải Anh rất khó chịu. Bách năn nỉ hoài không được liền quay sang mẹ nhờ trợ giúp:
- Mẹ à mẹ nói giúp con trai yêu dấu của mẹ đi mà.
- Haizzzzz con chiều theo nó đi Hải Anh, mẹ nhức đầu quá. - Người có quyền nhất với Hải Anh lên tiếng khiến cô không thể từ chối.
Và tối đó, cô bị kẹp giữa người chị đáng ghét và thằng em khốn nạn. Nếu cả hai chịu ngủ yên thì sẽ không sao, nhưng đằng này con chị thì gác chân lên người cô, thằng em thì ngáy. Thiệt đúng là....TỨC CHẾT ĐI ĐƯỢC!!!!!!!