Nàng thức giấc cũng là ban chiều. Nàng lia mắt một vòng lại nhìn trúng chiếc ghế trường dài mà sau khi thành thân chàng vẫn thường nghỉ giấc tại đó.
-Triệu Đinh Yên: Từng bước chậm rãi tiến đến. Tay chạm nhẹ vào thân ghế. “Nó cứng như thế, mà chàng cũng ngủ được ngon giấc nhỉ?” Nhìn vào cái cửa sổ đối diện chiếc ghế. “Tối chắc hẳn lạnh lắm, vẫn chịu đựng được mà ngủ. Đúng là ta tên cứng đầu làm liều. Chỉ biết ngu ngốc cam tâm chịu khổ.” Từng giọt nước mắt đã rơi bao giờ. Nàng khụy chân ngồi trên sàn, lưng tựa vào ghế trường, bó gối khóc trong thê lương. Không kêu gào, chỉ biết khóc nghẹn ở cổ họng. “Ta biết rồi, sự thống khổ này…hic… không hề hắn gì với chàng. Cũng có lẽ…hic..hic. Đây là quả ta phải nhận khi trước…đã…đã đẩy chàng ra xa. Hic…Chàng ác lắm…ác lắm…ta giờ muốn tìm cũng không biết phải đi đâu mà tìm.”
Sau bao nhiêu lời oán trách, dằn vặt bản thân cùng với cả sự nhớ nhung về anh. Nàng như điên tiếc muốn đứng dậy nhanh đi tìm anh cho bằng được. Nàng vẫn nhớ như in * Nếu có thể quay về tôi giao mạng mình cho cô cho nhà họ Bạch.* Lòng nàng luôn gây rức câu nói đó. Chàng là đang làm gì đó nguy hiểm về cho bản thân phải không. Càng nghỉ càng lo lần này nàng quyết soạn hành lý rời phủ trong đêm.
-Triệu Đinh Yên: Quay nhìn cổng tướng quân phủ /Yên nhi đi không từ mà biệt. Nhưng con xin được đi tìm tướng công của mình. Xin hãy hiểu cho./
--------------------
Nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-bac-si-xuyen-khong-ve-thoi-trung-co/2922007/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.