Chương trước
Chương sau
Uyển Dư, Minh Viễn, Tuyết Y thưởng trà. Hôm nay ba nàng cũng có thể trở lại là bản thân những ngày trước: thư thái tận hưởng, trong lòng còn có thêm sự vui vẻ.

Các nàng thích sự ồn ào này.

"Nhưng có một điều ta vẫn chưa hiểu, Lâm Bân Bân hắn sẽ phải nghĩ là chính chúng ta bày mưu sau khi biết đây là kho báu giả chứ!?" Tuyết Y hiếu kỳ, "Chuyện thực sự vẫn theo kế hoạch sao?"

"K-Khoan đã Duệ, bỏ cây kiếm xuống!!!"

"Có một chuyện nằm ngoài kế hoạch, còn lại thì cũng không có gì khác, nên là... Phải, vẫn theo kế hoạch!" Uyển Dư cười đáp.

"Tôi giết, giết hết, LŨ KHỐN KIẾP!!!!"

"Là chuyện Lâm Tư Duệ nhiễm phong hàn!?" Minh Viễn nâng mày.

"Cậu mới khỏi bệnh, đừng vận động!!! TRA KIẾM VÀO NGAY!!!"

"Ừm. Vốn dĩ là Tam-tài-đại-phú sẽ dùng số ngân lượng đó làm chuyện riêng của bọn hắn và bị truy nã vì số ngân lượng giả. Nhưng việc Tư Duệ đổ bệnh khiến hai người kia lo cho sức khoẻ của nàng trước tiên, cầm ngân lượng đi mua thuốc, rồi vô tình bị tiểu hài tử đó trộm. Ai mà ngờ tiểu hài tử đó rất giỏi, biết được ngân lượng giả, thậm chí đem ném trả lại Lâm Quốc Thành và không ngừng mắng chửi hắn. Một điều như vậy là sai tiên liệu, nhưng vẫn không thay đổi quá nhiều!" Uyển Dư chậm rãi phân tích.

"C-Cậu chém rách áo tôi... Cậu làm thật sao? ĐỒ ĐIÊN NÀY LÀM THẬT SAO???"

"Là thế này..." Minh Viễn biết Tuyết Y vẫn nửa không hiểu gì thì giúp giải thích nốt đoạn cuối cùng: "Mục đích ban đầu của Uyển Uyển là muốn để cho họ biết núi cao còn có núi cao hơn, là họ đã đụng sai đối tượng để tính kế. Giờ có lẽ Tam-tài-đại-phú biết trong số chúng ta có mỹ nhân "rắn rết", rất biết dùng cái đầu, nên không dám làm càn. Không biết chừng họ cũng đoán được chính Uyển Uyển dùng thủ đoạn lên họ, Tam-tài-đại-phú không phải những kẻ bất tài vô mưu vô trí!"

"TÔI CHÉM CHẾT CẬU! TÔI NÓI LÀ LÀM!!!"

"À, ta hiểu rồi. Nhưng còn một chuyện nữa..." Tuyết Y tóm cằm: "Sao tỷ biết là họ sẽ cầu cứu chúng ta. Họ sợ Uyển Uyển tỷ như vậy, không muốn dây dưa, nhiều khả năng không muốn nhận cái-dang-tay này!"

"ĐỒ ĐIÊN NÀY!!! BỆNH ĐẾN PHÁT ĐIÊN RỒI!!! Thành, mau giữ Duệ lại, không đồ điên này chém tôi thành trăm mảnh mất!!!"

"Đ-Điên sao??? Mỗi cậu sợ chết à?"

"Sao bọn hắn có thể tự quyết định được?" Uyển Dư bật cười, "Bọn hắn đang nợ chúng ta năm trăm lượng, không nhận cái-dang-tay này sao? Hahaha vậy thì sẽ phải tống vào đại lao thôi!"

Quận chúa Hoa Thanh xứ quả là nham hiểm!!! – Minh Viễn, Tuyết Y.

"LŨ VÔ LẠI, ĐỨNG IM CHO TÔI!!! TÔI SẼ GIẾT CHẾT HẾT!!!"

*-*-*-*-*

Mấy ngày nay Tiểu Dĩnh buồn rũ, đến mức không thể lột tả được chỉ bằng một chữ buồn. Nguyên nhân là vì ngày hôm đó đã nghe được một lời từ miệng Lâm thị vệ. Mà lời này lại là hướng tới nữ chủ của nàng, trong lòng càng dâng thêm tiếc nuối.

Tiểu Dĩnh càng nghĩ càng hận ông trời bất công.

[Chuyện là ngày hôm đó, sau khi Tư Duệ bị phạt hai mươi trượng liền thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phủ. Đi đến đại môn thì bị tiếng choe choé của Tiểu Dĩnh giữ lại. Cô vốn ê ẩm vùng mông nên không có vui vẻ gì, thêm một Tiểu Dĩnh nhăn nhó nhễ nhại mồ hôi thì càng làm cảnh tượng lúc ấy nhìn ra sao cũng quá đỗi thê thảm.

"Sao vậy tiểu cô nương?" Tư Duệ chờ Tiểu Dĩnh thở xong mới mở lời.

"L-Lâm thị vệ, hôm nay là mùng một, tiểu thư đi phát đồ ăn cho người hành khất. Nồi cháo nấu thêm họ không biết nên bỏ sót, gia đinh trong phủ đi theo tiểu thư hết rồi không còn ai, đằng nào huynh cũng rảnh nên... phiền Lâm thị vệ...!" Tiểu Dĩnh có phần luống cuống.

"Nồi cháo trong bếp sao? Cầm lấy túi của ta, ta vào bếp mang ra ngay. Sau đó muội chỉ đường!" Tư Duệ phân phó.

"Ân!!!"

Uyển Dư có kinh ngạc khi thấy Tư Duệ xuất hiện tại nơi này, nhưng khi nhìn thấy nồi cháo cùng Tiểu Dĩnh bên cạnh, nàng sau cùng cũng hiểu nguyên nhân.

Đứa nhỏ đáng ghét, em còn học đòi mai mối sao? - Uyển Dư cười, khẽ lắc đầu.

Hì hì hì, Lâm thị vệ đầu gỗ thật, dù là quên nồi cháo thật nhưng trong phủ làm sao thiếu người đến mức phải nhờ "người ngoài" phụ giúp chứ!? Còn mau mau chóng chóng như vậy, rõ ràng là vì tiểu thư nên không ngại việc mà!

Vậy mà...

Ông trời bất công... Không khí xung quanh Tiểu Dĩnh mới vui vẻ một chút thì mây đen từ đâu che phủ.



Tiểu Dĩnh thâm tâm luôn chắc chắn: Lâm thị vệ là tuyệt đối phù hợp với tiểu thư, hai người sinh ra là dành cho nhau. Nhan sắc của cả hai khi đứng chung một chỗ đã khẳng định điều này. Tiểu Dĩnh như là tín đồ của cặp đôi Lâm-Nhan, thỉnh thoảng thấy tiểu thư nàng ta mỉm cười vì Lâm thị vệ thì trong lòng càng nức nở vì sung sướng: "Thuyền" này không thể chìm!!! – Tiểu Dĩnh quả quyết.

Vậy mà Lâm thị vệ lại mắc một bệnh điên loạn sở khanh nan y không biết ở đâu... Nếu đó là ý trời, ý trời đã không thể cho họ cạnh nhau thì Tiểu Dĩnh này sẽ giúp họ gặp nhau lần cuối... Tiểu Dĩnh cháy lên ngọn lửa quyết tâm.

"Lâm thị vệ, đến chỗ tiểu thư-..."

"Xinh đẹp lại tốt bụng... Nàng là tiên nữ hạ phàm sao?"

"????"

Tiểu Dĩnh há miệng nhìn sang bên cạnh, rồi lại nhìn về phía tiểu thư đang mỉm cười lấy cháo cho những người hành khất. Cứ nghĩ bản thân nghe nhầm nhìn nhầm, nhưng không, hoàn toàn là nghe đúng, nhìn đúng.

Lâm thị vệ đang khen tiểu thư?

Thậm chí... còn nhìn tiểu thư bằng ánh mắt dịu dàng nữa...

Cười???

"T-Thuyền" này... sao lại chìm??? Tại sao??? TẠI SAO VẬY ÔNG TRỜI???

"L-Lâm thị vệ, hay là huynh qua chỗ..."

"Tiểu Dĩnh, việc của ta tới đây xong rồi. Muội phụ giúp nốt tiểu thư nhé!"

Ánh mắt huynh ấy rất buồn...

Huynh ấy đang tiếc nuối sao???

K-Không được... ông trời ơi, hãy giúp Lâm thị vệ khỏi bệnh, hãy đưa hai người đẹp tuyệt trần này đến với nhau đi... Xin ông đấy!!!

"K-Khoan..."

A, huynh ấy đi thật rồi...

Tiểu Dĩnh nhìn về phía Uyển Dư, nơi đó Uyển Dư cũng đang nhìn theo bóng lưng của Tư Duệ.

Nội tâm Tiểu Dĩnh gào thét: Ông trời... tôi hận ông...]

Nhưng mà tiểu thư mấy ngày nay lại vui trở lại, chẳng lẽ...

Tiểu Dĩnh chớp chớp mắt mấy lần nhìn Uyển Dư chỉnh lại nam trang đang mặc trên người. Mấy ngày nay nàng vận nam trang ra ngoài thường xuyên, lại không mang Tiểu Dĩnh theo cùng, chỉ có một khả năng là lui tới vài chỗ có một chút phức tạp. Mà là chỗ nào thì Tiểu Dĩnh cũng không biết.

Sao giống thời gian có Lâm thị vệ ở phủ vậy?

Hay... Hay là...

Tiểu Dĩnh cười gian manh, nụ cười này đập vào mắt Uyển Dư, nhìn cái mặt ngốc của cô bé này thì nàng cũng phải bật cười.

"Sao đây?"

"Tiểu thư, tiểu thư mấy ngày trước từ lúc Lâm thị vệ rời đi nhìn rất buồn, hôm nay liền thay đổi. Chẳng lẽ... hai người gặp lại nhau rồi sao?" Tiễu Dĩnh cười hì hì dò xét.

Uyển Dư thâm tâm thừa nhận bản thân nuôi dạy đứa trẻ này không tệ, cũng biết tư duy lanh lợi. Nàng cũng không định phủ nhận chuyện gì, chuyện Nhan Uyển Dư đã làm thì tỏ rõ một phần bản tính kiêu ngạo, không cần phải giấu giếm: "Đúng là có gặp!"

"Em biết ngay mà!" Tiểu Dĩnh vỗ tay kêu một tiếng bẹt, tâm trạng ủ dột mấy hôm nay chính là vì một lời này như thang thuốc thần kỳ, lập tức chữa khỏi bệnh: "Vậy là tiểu thư sẽ gả cho Lâm thị vệ sao?"

"Quá sớm!" Uyển Dư không phủ nhận, chỉ chỉnh sửa một chút.

"Sớm sao? Vậy tức là sẽ gả cho huynh ấy!!!" Tiểu Dĩnh thiếu một chút nữa là reo lên.

"Em xem em kìa? Sao lại vui như vậy?" Uyển Dư nét cười càng thêm sâu sắc.

"Hai người đều ái mộ nhau, sao em có thể không vui?" Tiểu Dĩnh thản nhiên.



"Hai người?" Uyển Dư khó hiểu.

"Phải, tiểu thư ái mộ Lâm thị vệ, Lâm thị vệ ái mộ người! Là như vậy nên em rất vui!" Có gì khó hiểu đâu? Tiểu Dĩnh chớp chớp mắt ngây thơ.

"Hắn ái mộ ta?" Có nhầm không? Việc Tư Duệ quả quyết muốn thành Quận mã gia chỉ có nàng biết được, tuyệt đối không có ngoại nhân. Vậy chuyện này là sao?

"Ân, Lâm thị vệ lúc nào cũng tranh thủ thời gian rảnh là cuống cuồng chạy đi tìm người. Gia đinh trong phủ biết "điểm yếu" của Lâm thị vệ là người thì bày trò bắt nạt, cứ hễ gặp việc nhọc gì là lôi tên người ra và nói "tiểu thư cần ngay mà ta không khoẻ bằng ngươi nên sợ không làm kịp". Lâm thị vệ cũng thường xuyên hỏi đầu bếp xem "tiểu thư hôm nay ăn uống có ngon miệng không?", nếu đầu bếp bảo "hôm nay tiểu thư ăn rất ít" thì bữa sau đích thân Lâm thị vệ vào bếp chỉ đạo nấu nướng. Ngày Lâm thị vệ mang nồi cháo đó đến, cũng là khen ngợi tiểu thư, rồi cũng là buồn bã mà rời khỏi. Nếu không là ái mộ thì đâu còn từ nào khác diễn tả tình cảm của Lâm thị vệ nữa?" Tiểu Dĩnh thành thật.

Có những chuyện như vậy sao?

Uyển Dư hiểu rõ Tư Duệ rất muốn lấy lòng nàng, rất muốn mau chóng thành Quận mã. Nếu vậy hiển nhiên sẽ đem những chuyện này đi mà khoe mẽ để nàng tỏ.

Nhưng không, sự việc như vậy là nàng lần đầu được nghe, lại do chính người khác bộc bạch, không phải cô.

Ngươi thực ra đang nghĩ gì vậy?

Ngươi những ngày đó là giả bộ tốt bụng...

Nhưng sao lại lặng lẽ quan tâm tới ta?

Ngươi lừa dối ta, rồi cũng bị chính bản thân mình lừa dối mình hay sao?

[Nhưng ta... quả thực khá thích người đấy...]

[Chẳng qua... ta là nữ mà thôi...!]

Uyển Dư mỉm cười, nàng hiểu rõ, lồng ngực mình đang dâng lên.

Thứ này gọi là hoan hỷ hạnh phúc.

Tư Duệ, ta muốn mau chóng gặp ngươi...

Lâm Tư Duệ, Lâm Bân Bân, Lâm Quốc Thành quỳ gối ngay ngắn trước mặt ba vị nữ chủ tử, không ai dám ngẩng mặt lên, nếu có ngẩng lên cũng chỉ lúc được hỏi tới – đây là phép lịch sự. Mà nhìn lên cũng chỉ dám nhìn Tuyết Y mà đáp, kể cả là Uyển Dư hay Minh Viễn hỏi cũng chỉ một mực nhìn Tuyết Y mà trả lời.

Quận chúa là phúc hắc mỹ nhân,

Dương tiểu thư là băng sơn mỹ nhân,

Công chúa vẫn là chân ái!

Ba người đồng lòng có suy nghĩ như vậy.

"Làm bù nợ là đúng, nhưng các ngươi ra đi với những căn bệnh không thể ngờ. Kẻ thì mắc bệnh điên một tháng khoả thân một lần, kẻ thì mắc bệnh điên một tháng phóng hoả một lần, kẻ thì mắc bệnh điên một tháng tự sát một lần. Toàn bệnh nan y điên rồ như vậy mà muốn quay lại làm việc sao? Ai nhận các ngươi nổi?" Tuyết Y thở dài. Đương nhiên sau mỗi căn bệnh lại là một câu chuyện thương tâm mang tính thuyết phục cao.

Tam đại giai nhân nghĩ tới đây thì ngán ngẩm. Rất nhiều lý do rời đi có thể quay trở lại, ba kẻ này lại chọn đường ra đi hoàn toàn với suy nghĩ chắc nịch sẽ không quay về. Quả là ngu ngốc!

Hay là nói thật với các nàng là mình nói láo nhỉ? - Quốc Thành.

Không được, mất đầu! Không thể được! – Bân Bân.

Ánh mắt Bân Bân cùng Quốc Thành nhìn sang phía Tư Duệ: Bậc thầy "chém gió", nghĩ ra được cái gì không?

Lại là tôi sao? Tư Duệ méo xệch mặt, nhưng rồi cũng gật đầu đáp lại sự tin tưởng của hai gã bạn thân: Thôi được rồi...

Hít sâu một hơi, sau khi bình tâm, Tư Duệ mới mở miệng:

"Ba vị tiểu thư, bọn tiểu nhân đã nói dối về bệnh tình!"

Đ-ĐỒ NGU NÀY!!!!!!!!!!!

Hả? Không phải ý các cậu là bảo tôi đứng ra nhận lỗi sao? Sao lại đem ánh nhìn muốn giết tôi vậy????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.