"Này, chúng ta nên tìm ba vị tiểu thư, chứ sao lại tới nơi đây làm gì?" Quốc Thành phất phất tay áo, lời này là hướng Bân Bân.
Bân Bân đối với loại tình huống cần giải thích vẫn luôn rất uy tín: "Kim Cương quốc gần đây nhất rồi, các vị tiểu thư bị bắt cóc tới đây, còn ba người chúng ta là trường hợp phát sinh, vậy nên chắc bọn hắn ném chúng ta tạm vào một chỗ, bao giờ trở ra khỏi đây thì lôi chúng ta đến nơi khác bán!" Bân Bân nhàn nhạt đáp. Lý do duy nhất bọn hắn không giết chúng ta chỉ có thể là đem bán.
"Khoan! Các vị tiểu thư bị bắt cóc tới đây? Cậu dựa vào cái gì?" Quốc Thành ngờ vực vô cùng, nếu phán đoán sai sẽ lỡ mất thời điểm vàng để đi cứu người.
"Này Thành, chứ cậu nghĩ sao nãy giờ chúng ta cứ phải thậm thụt ở đây?" Tư Duệ đã đến giới hạn chịu đựng. Vốn cần tập trung quan sát, nhưng tên ngốc bên cạnh lại có một vạn câu hỏi tại sao, cô dĩ nhiên không giấu nổi cáu kỉnh.
"Hơ, tại sao???" Quốc Thành vẫn chung thuỷ với việc: Tôi không biết gì hết, hãy giải thích rõ cho tôi!
"Cậu không nhìn ra ba tên to béo bắt cóc chúng ta ở đằng kia sao?" Bân Bân cũng nhăn mày, kỹ năng quan sát của tên này tệ thật!
Quốc Thành theo lời này mới chú ý về phía trước. Đúng là ba tên to béo tóm cổ ba người lúc sáng thực sự đang tụ tập ở đây. Thậm chí bọn chúng còn cười cười nói nói, chia nhau bánh bao trong tay nữa. Bản thân người bị bắt cóc đang đói đến cồn cào ruột gan, mà bọn chúng lại quá thảnh thơi, là vậy nên mặt Tam-tài-đại-phú lúc này hoá than, quỷ dị đến mức người khác nhìn vào cũng phải rùng mình.
"Lũ khốn... nếu chúng ta không thoát ra được, có phải là bọn chúng bỏ đói ta thêm mấy tiếng nữa không?" Tư Duệ thái dương hình thành gân xanh, bộ mặt đội trưởng Lâm ác quỷ trong truyền thuyết đã xuất hiện.
"Khốn nạn! Thù này phải trả!" Bân Bân nghiến răng nghiến lợi.
"Ba con heo đó, một lúc ăn hai cái bánh bao... Lũ tham ăn tục uống khốn kiếp, rồi ta sẽ đầu độc các ngươi!" Hiền lành nhất – Lâm Quốc Thành – cũng đã nổi điên.
Ba gã bặm trợn đó đi đến đâu cũng có thêm ba cái đuôi cẩn thận bám theo. Lần này Tư Duệ nhạy bén cùng cảnh giác hơn, trước khi hành động nhìn trước ngó sau, thể hiện rõ bản năng trinh sát của một cảnh sát ưu tú. Sau cùng cũng đến được nơi tụ tập của ba gã đó, hiện tại không còn là ba con heo theo lời của Quốc Thành, mà chính là sáu con tê giác.
"Duệ, có đánh được không?" Bân Bân lên tiếng.
Với loại câu hỏi như vậy, Tư Duệ từ chối hiểu. Chỗ kia đâu chỉ là mỡ, còn là cơ. Mỗi cước của đội trưởng Lâm có như vũ bão thì nhìn đống đồ sộ của sáu kẻ này, hỏi "đánh được không?" là một câu hỏi không dễ để trả lời.
"Đánh thì đánh được!" Tư Duệ nói câu này xong, đôi mắt Bân Bân cùng Quốc Thành rõ ràng mang sự khinh bỉ hướng sáu tên to béo kia, và mang sự kính trọng hướng Tư Duệ. Sự tình như vậy giữ nguyên sẽ rất khí thế, mà câu sau mới là trọng tâm: "Mà không biết là tôi bị đánh chết bằng cách nào!"
Không khí trùng xuống dưới mức âm...
"Này, cậu học Triệt quyền đạo đến mức bậc thầy, còn chưa kể Boxing, đấu kiếm... Cậu là đội trưởng trẻ nhất xuất sắc nhất trong ngành, giờ cậu nói không kham nổi sao???" Quốc Thành cuống lên rõ ràng. Hoàn cảnh này trụ cột duy nhất là Tư Duệ, nếu cô không làm nổi thì không ai làm nổi.
"Các cậu lậm phim à? Một hai tên tôi còn có thể xử lý, giờ có sáu tên như vậy, đấm không chắc đã chạm tới dây thần kinh đau của bọn hắn thì sao mà thắng nổi?" Tư Duệ nhăn nhó.
"Vậy giờ tách bọn hắn ra là được đúng không?" Bân Bân nói xong lời này liền lôi trong người ra mấy vụn vàng và một chút bạc, nói tiếp: "Tôi nghĩ chúng ta nên giả làm nữ nhân, dùng mỹ nhân kế, câu dẫn bọn chúng. Tôi thấy kỹ viện nơi này nhiều nhan nhản, buôn bán phong phú, không chừa loại hàng nào. Ở đây như là thành phố lý tưởng để kiếm tiền vậy, bán thân cũng là một loại kinh doanh, vì vậy chúng ta hãy giả làm kỹ nữ. Giờ đi tìm mua trang phục!" Bân Bân khom người, toan rời đi.
"Khoan!" Tư Duệ nắm lấy cổ áo Bân Bân, kéo lại. "Này... đó thực sự là cách sao? Vấn đề là... Ý tôi là... Nói sao nhỉ...???" Tư Duệ lúng túng, khó khăn trong việc đặt vấn đề.
"Là: lão Bân, cậu nghĩ cậu mặc nữ phục lên thì sẽ đẹp lắm sao? Bày đặt mỹ nhân kế, câu dẫn ai???" Quốc Thành "hỗ trợ" đồng đội. Một tràng này cậu nói ra không chút nể nang.
Không khí lại trở nên hết sức u ám...
"... Tệ lắm sao?" Bân Bân trong lòng tự nhiên cảm thấy có một trận buồn đau không biết diễn tả ra sao. Mình xấu lắm sao???
Tư Duệ mím môi, định là giữ chút thể diện cho Bân Bân nhưng nghĩ cũng không cần thiết, bất đắc dĩ gật đầu.
"Không hẳn xấu xí mà người cậu to con quá, mặt góc cạnh, không hợp làm nữ tử!" Mấy tên kia mù mới thích cậu, nhìn ra sao cũng ra đàn ông, cậu hoá trang chính là xúc phạm các hoa khôi chuyển giới!!! – Tư Duệ nuốt lời này vào trong vì cô hiểu Bân Bân rất rõ, nếu tự trọng bị đả kích, mà thuộc dạng đả kích đúng, chắc chắn sẽ suy sụp tinh thần. Muốn cứu ba vị tiểu thư, có thể không cần Quốc Thành, nhưng chắc chắn phải có Bân Bân động não. Mình cô là không làm nổi chuyện này.
"Nhưng mà... trang điểm chút là được mà...!" Bân Bân không rõ vì sao vẫn giữ chấp niệm này trong lòng. Anh không cam tâm bị chê bai là xấu xí trong bộ dạng phụ nữ.
"Mẹ kiếp, mấy tên kia mù mới thích cậu, nhìn ra sao cũng ra đàn ông, cậu hoá trang chính là xúc phạm các hoa khôi chuyển giới!"
Thành, sao mọi ngày ăn nói lắp bắp lắm, mà động tới vấn đề này liền mạch lạc vậy? Tư Duệ há mồm, thậm chí còn có thể nói ra hết trọn vẹn những gì cô đang nghĩ, đây có phải là đỉnh cao của tình bạn thân không?
Tư Duệ nhớ ra Bân Bân, tức khắc nhìn sang. K-Không ổn rồi, trạng thái suy sụp của lão Bân tới rồi! Cô có phần hoảng hốt.
"Tôi xấu đến mức nữ hờn, nam cũng chê sao..." – Bân Bân thu mình bó gối ngồi im.
"V-Vớ vẩn!!!" Tư Duệ dứt khoát, cô đặt tay lên vai Bân Bân, nghiêm túc: "Trong mắt tôi cậu luôn là gã đàn ông điển trai, tốt tính, là chỗ dựa vững chắc. Lại thông minh, vô cùng có tài. Cho nên..."
"Vậy là tôi cũng sẽ cải trang thành nữ giống các cậu sao???" Bân Bân một lời động viên như vậy cũng tin sái cổ, tức khắc long lanh ánh mắt hướng Tư Duệ.
"A..." Tư Duệ liếc nhìn Quốc Thành, cậu ta lắc đầu như một cỗ máy, rồi cô lại nhìn về phía Bân Bân, anh ta nước mắt lưng tròng, ra sao cũng rất tội nghiệp.
Tư Duệ thở dài một tiếng, miễn cưỡng gật đầu: "Đúng, chúng ta cùng cải trang, cùng sát cánh!" Mà mình cải trang cái gì chứ? Mình vốn là phụ nữ mà!!!
"Hảo!!! Vậy chúng ta chuẩn bị!" Bân Bân đã trở lại khí thế như lúc ban đầu. Dương tiểu thư, ta đến cứu nàng đây!!!
"Duệ, cậu điên rồi, bọn hắn phát hiện ra chúng ta là nam thì mỗi người ăn một đường đao là đi gặp tổ tiên luôn đấy!" Quốc Thành nghĩ đến viễn cảnh này, lập tức đổ một trận mồ hôi lạnh.
"Đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến...!" Tư Duệ nhìn Bân Bân, trên môi lại nở nhẹ một nụ cười: "Thực ra cậu ấy muốn tự mình đi cứu Dương tiểu thư, bị đả kích nhan sắc chỉ là chút chuyện nhỏ, không phải nguyên nhân khiến cậu ta nhất quyết muốn tham gia. Cậu cũng thế mà, đúng chứ!?"
Tư Duệ cười hì hì hướng Quốc Thành. Cậu ta đỏ ửng tai, nhưng đôi mắt hiện lên sự cương quyết: "Phải, tôi dù nhát gan nhưng nhất định sẽ tự mình giải cứu Công chúa!"
"Phải ha, hai cậu đã vậy, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!" Tư Duệ dứt lời thì đôi môi ngừng nụ cười, hiện tại chính là vẻ tập trung tuyệt đối của đội trưởng Lâm ác quỷ. Quận chúa, nhất định ta sẽ cứu cô an toàn rời khỏi đây!!!
Tư Duệ trang điểm cho Bân Bân xong thì bao nhiêu sự tự hào về tay nghề đối với màn giả nữ của Quốc Thành, lại hình thành bấy nhiêu thất vọng trước "nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành" của Bân Bân sau khi giả nữ.
"TRỜI!!!" Quốc Thành rống thật to, thậm chí suýt chút nữa muốn chạy đi nôn. Tiêu rồi, tình anh em huynh đệ cái đít gì chứ!? Như này khác nào dâng mạng lên cho mấy con heo đó chém chết đâu???
Tư Duệ nuốt lại trận buồn nôn, vẫn kiên nhẫn đối diện với gương mặt toàn phấn của Bân Bân.
"Thành, kêu gì? Tôi đẹp lắm sao?" Bân Bân không hiểu được vấn đề, mắt vẫn nhắm để Tư Duệ tô nốt mí mắt, đôi môi đỏ chúm chím đang mỉm cười.
Tên điên!!! Quốc Thành và Tư Duệ có chung suy nghĩ.
"Xong rồi!" Tư Duệ thở dài trong lòng, cảm giác đống phấn với nữ phục dùng cho Bân Bân quả thực là tốn tiền. Biết thế cứ phũ tên này cho đỡ mất công... Đúng là sai lầm!!!
"Không có gương... mà thôi không sao! Các cậu thấy tôi sao?" Bân Bân hào hứng chờ câu trả lời.
Sao cái đít! Đúng là xúc phạm các hoa khôi chuyển giới mà!!! Tư Duệ cùng Quốc Thành nghiến răng nghiến lợi.
Vẫn là không đáp gì, cả hai đồng loạt gật đầu.
Bân Bân đứng dậy, ngó nghiêng bộ nữ phụ đang mặc trên người. Tay áo quá bé nên đống cơ bắp của anh ta làm căng vải, cảm giác nếu chỉ cần gồng thêm một chút là bục hết nên Tư Duệ vội vã đứng lên: "Cấm cậu được gồng cơ bắp, nhẹ nhàng thôi không hỏng hết!"
"A... Tôi biết rồi!" Bân Bân gật gù sau khi nhìn Tư Duệ, anh như nhận ra gì đó, kinh ngạc lên tiếng: "Duệ, cậu đội tóc giả vào giống phụ nữ thật đấy!"
"Giống cái đít! Tôi chính là phụ nữ!!!!" Tư Duệ thái dương nổi gân xanh, hận không thể giết tên khốn mới thản nhiên phát ngôn lời vừa rồi.
"Không đùa đâu! Cậu mà để tóc dài, mặc thêm nữ phục thì Hoa Thanh xứ sẽ có tứ đại mỹ nhân đấy!" Bân Bân nâng ngón cái, thản nhiên bổ sung.
"Mỹ nhân?" Tư Duệ nghe lời này cũng thấy vui tai, nhưng cảm giác có gì đó không đúng, lập tức nhăn nhó hỏi lại: "Này, nếu đẹp thật như vậy, sao hai cậu không xúc động?"
"Bọn tôi có coi cậu là phụ nữ đâu?" Bân Bân và Quốc Thành đồng thanh, ngây ngô đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]