Hôm nay bàn bạc mọi thứ khá chu toàn, kế sách thì hầu như do Uyển Dư hiến, Bân Bân vừa ngồi vừa nghe, cũng là vừa gật gù tán dương. Nga, vậy mới khiến Tư Duệ và Quốc Thành ngứa mắt, rõ ràng là người của hiện đại lại thua cổ đại hay sao? Tư Duệ và Quốc Thành không phục, nhăn nhăn nhó nhó hướng Bân Bân.
"Thể hiện gì đi chứ? Cậu bị câm rồi sao?" – Quốc Thành.
"Tên não tàn này, tưởng cậu thế nào!" – Tư Duệ.
Bân Bân cáu kỉnh, lập tức đáp trả: "Mẹ nó, Thành nói gì tôi cũng kệ, nương tử cậu giỏi như vậy cậu còn dám cáu tôi sao?"
"Nương tử là nương tử, bạn thân là bạn thân! Bạn thân, thể hiện đi!?"
"K-Khốn!!!"
Uyển Dư nghe thấy hai tiếng "nương tử" thì mặt phiếm hồng ngại ngùng. Thông thường hiển nhiên sẽ can ngăn cãi vã nhưng giờ lại ngồi đoan chính, đặt hai tay lên đùi để xem tiếp diễn biến.
Minh Viên và Tuyết Y thấy vậy ngán ngẩm, vẫn là hai nàng đứng ra thì hơn, trông đợi gì vào người đang lún sâu trong tình ái đây?
"Được rồi, nếu mọi người đều nhất kiến, cứ là theo Uyển Uyển. Có ba kỹ viện lớn ở Hoa Thanh: Tiết Minh, Hồng Giảo, Liên Mặc, bắt đầu điều tra từ ba kỹ viện này trước!"
"Chúng ta phải chia người! Uyển Uyển tỷ, theo tỷ chia như nào là hợp lý?"
Uyển Dư giờ mới bay hết mây hồng trên đầu, hoàn hồn trở về với mọi người. Nàng nâng tay tóm cằm, mày liễu khẽ nhăn một cái rồi ngẩng lên: "Vẫn là mỗi đôi phụ trách một chỗ, sẽ hợp lý!"
Giờ đến lượt bốn kẻ đỏ mặt vì hai tiếng "mỗi đôi" do Uyển Dư thốt ra. Không khí bỗng ngại ngùng quỷ dị, một hồi như vậy lại khiến Uyển Dư phải cười rộ: "Hahaha... Không phủ nhận sao? Nga, như vậy là không chỉ có ta sắp xuất giá!"
"C-Chưa gả được cho hắn..." – Tuyết Y.
"...." – Minh Viễn.
Quốc Thành và Bân Bân mặt càng lúc càng đỏ, cái thẹn này cũng có thể xảy đến với nam giới sao? Hai gã đàn ông thực sự chỉ muốn chui vào một cái hố để trốn đi mà thôi.
"C-Chờ ta có thành tựu, nhất định sẽ bắt nàng gả cho ta!" – Quốc Thành.
"Đ-Đúng vậy! Nam nhi phải có thành tựu! Không thể để nương tử mình chịu thiệt!!!" – Bân Bân.
Ta không cần, gả cho ngươi luôn cũng được!!!! – Tuyết Y.
Đồ ngốc! – Minh Viễn.
Tư Duệ ngán ngẩm nhìn hai cậu bạn thân. Bàn bạc được ba câu lại lạc đề nên mãi chưa thể xong công cuộc chiến lược. Cô hướng Uyển Dư: "Ta nghĩ cho ba người bọn ta đi là được, các nàng là nữ nhi chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, đi theo cũng không giải quyết được chuyện gì!"
Lời này của Tư Duệ, Bân Bân cùng Quốc Thành ủng hộ quyết liệt.
"Ngươi nghĩ bọn ta đi theo sẽ vướng chân tay sao?" Uyển Dư mỉm cười, ánh mắt có ý chọc ghẹo: "Ngươi thì không phải nữ nhi sao?"
"Đúng! Nhưng ta trong người có võ, sẽ không việc gì!" Tư Duệ không có suy nghĩ ba người các nàng đi cùng vướng tay vướng chân, chỉ là sợ gặp nguy hiểm sẽ không thể chu toàn mà rời khỏi. Mà suy nghĩ này với suy nghĩ kia, suy cho cùng cũng là không muốn các nàng đi theo, vậy nên là gì cũng được, đạt được mục đích là quan trọng nhất.
Thứ võ của Tư Duệ tuy rất ấn tượng với ba người các nàng nhưng cũng chẳng phải cao thủ gì, nếu gặp vòng vây chỉ có nước đưa tay chịu trói. Có một Uyển Dư đi cùng mới chính là giảm bớt nguy hiểm, hai người kia cũng vậy.
"Cứ đem bọn ta theo, chắc chắn sẽ có lúc dùng tới!" Uyển Dư ngữ khí nhẹ nhàng mà lại mang cứng rắn, nhất định không cho Tư Duệ từ chối quyết định này.
Tư Duệ tiếp xúc quá lâu nên hiểu, một lời Uyển Dư nói ra hẳn sẽ không bao giờ có chuyện thay đổi dễ dàng. Bất đắc dĩ đồng ý đem nàng theo, bản thân tự nhủ phải chú ý cẩn thận hơn nữa, không thể để nàng gặp chuyện gì.
Bân Bân và Quốc Thành cũng có suy nghĩ tương tự.
"Được rồi! Nhưng lão Bân và Thành không có võ, đem theo Công chúa và Dương tiểu thư có chút..."
"Không cần lo, bọn ta sẽ xử trí được!" Minh Viễn ngắt ngang, đồng thời nhận được cái gật đầu của Tuyết Y.
Tư Duệ ha một tiếng cảm thán, ánh mắt nhìn Công chúa có phần khinh bỉ hết sức hỗn xược: "Công chúa à, Dương tiểu thư không nói tới, thậm chí Dương tiểu thư còn có lão Bân ở cạnh. Chứ người.... ta tiếp xúc một thời gian cũng biết người ít vận động đầu óc, còn đi cùng tên ngốc bạn thân ta. Hảo, đúng là trời sanh một cặp, hai người đi cùng nhau đột nhập hẳn là sớm quy về một chỗ mất thôi. Là lòng đất đấy! Cặp này không ổn, Uyển nhi, tách ra, ta đi cùng nàng ấy, nàng đi cùng tên ngốc này!"
Có cơn gió lạnh toát thổi từ Tuyết Y làm cho căn phòng này thực sự như nằm trong tuyết. Tất cả không hẹn, phát giác ra gương mặt Tuyết Y đã muốn hoá quỷ thì tức khắc lôi nàng ra xa khỏi chỗ này.
"Đồ khốn, ngươi ám chỉ ai không có đầu óc? Ngươi nói Công chúa là đồ ngốc sao? Ngươi có mấy cái đầu? Ta chém hết, chém bằng hết!"
"Lần trước dám nói thứ đó của ta bé, lần này lại là đầu ta sao??? DÂN NỮ CHẾT TIỆT!!!"
"Bình tĩnh nào! Duệ, mau xin lỗi Công chúa đi!" Quốc Thành khốn khổ nhìn Tư Duệ.
"Sao ngươi có thể bình tĩnh như thế? Nàng ta cũng nói ngươi không có đầu óc, cũng nói ngươi ngốc đấy! Thả ta ra, ta nhất định phải chém chết!"
"Thì ta ngốc thật mà...."
"....."
"Công chúa, Người cũng nên tự mình nhận khiếm khuyết. Can đảm một chút... ư... ư...ư..."
Bân Bân bịp chặt miệng Tư Duệ không cho nói tiếp, mà lời nào cần nghe Tuyết Y cũng nghe được rồi. Nàng vùng ra khỏi vòng tay của Uyển Dư, thực sự lúc này nàng phẫn hận, nếu có đao trong tay cũng là chém nữ nhân hỗn xược kia ra làm trăm mảnh mới hả dạ.
Thêm một Minh Viễn nữa vào ngăn nàng, việc bàn luận... vẫn là để sau đi!
*-*-*-*-*
Mỗi lần có nguyệt sự là Tư Duệ thực sự muốn chết đi sống lại. Cơn đau của cô không thông thường, sẽ là đau kiểu nằm im một ngày không thể làm gì. Và thường trong hoàn cảnh này, cô sẽ phải uống thuốc, dạng nước, vị dâu.... còn dạng viên như thuốc cảm sốt thì miễn bàn, không thể sờ tới. Thời cổ đại này làm gì có thứ thuốc đó? Quốc Thành cũng chẳng phải thần y, một bác sĩ chuyên khoa ngoại mày mò bốc thuốc được đã tốt lắm rồi, sao có thể kì vọng điều chế thuốc đây?
Một cái khổ nữa... không đúng, là bất tiện, thời này không có băng vệ sinh.
Từ lúc lưu dạt tới Hoa Thanh, cô mới dính nguyệt sự một lần. Hôm đó còn khốn khổ hơn, chưa nghĩ ra biện pháp "bưng bịt", trong lúc cuống và mệt cô xé tạm tay áo ra xài. Hiện tại thì đã biết cách người thời này làm ra sao với hôm nguyệt sự, nhưng kiểu quấn vải thành khố này quá khó chịu.
Uyển Dư thấy mặt Tư Duệ nhăn nhó, trên trán thậm chí lấm tấm mồ hôi thì hết sức lo lắng. Nữ nhân ai cũng sẽ có nguyệt sự, nàng cũng vậy, nhưng quả thực Uyển Dư chưa một lần bị đau nên hiện tại không có kinh nghiệm chăm sóc cô. Nhớ lại Minh Viễn cứ một tháng lại có một hai ngày tính cách rất bất thường, là dễ nhăn mày dù rằng nàng ta rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, Uyển Dư tự hỏi có phải do nguyệt sự gây nên không? Vậy là Minh Viễn nhẹ nhàng, còn Tư Duệ của nàng thực sự rất nặng.
"Giờ ta nên làm sao?"
"Không cần làm gì, cứ một ngày nằm im ta sẽ đỡ dần. Ngày đầu là đau nhất!"
Tư Duệ bị chậm ngày, thậm chí là chậm một tháng nên không thể đoán trước được khoảng thời gian mà chuẩn bị. Cứ như giặc bất ngờ tràn vào nhà, cơn đau này cảm giác so với mọi lần còn đau hơn. Cô nằm nghiêng, lưng hướng về tường, nhìn thấy ánh mắt Uyển Dư lộ rõ bất an cùng lo lắng thì không đành lòng, gắng sức chậm rãi ngồi dậy.
"Đừng cử động, nằm đi!"
"Kệ ta một lúc!"
Tư Duệ nắm lấy tay nàng, tâm tình Uyển Dư mềm xuống, cũng cho cô tuỳ tiện một chút không quản nữa.
Nở nụ cười, Tư Duệ nhìn nàng, hàm tình mạch mạch, không muốn dứt ra: "Nàng rất xinh đẹp, nhìn ngắm nàng ta sẽ không đau nữa!"
Uyển Dư biết cô nói láo nhưng không hề vạch trần, trái lại cũng nở nụ cười, nâng tay nhéo lấy má cô: "Vậy sẽ ở đây để cho ngươi nhìn hết ngày, đến khi ngươi hết đau mới lui đi!"
"Ta hết đau, ta vẫn muốn nàng ở cạnh!"
Tư Duệ đưa bàn tay, vuốt ve lấy gò má nàng, một lúc như vậy, như là không nhịn được nữa rồi, cô vươn mình, cô muốn một nụ hôn.
Nụ hôn đầu của cả hai...
Uyển Dư chậm rãi nhắm mắt, hơi thở đối phương đang tiến tới mỗi lúc một gần. Nàng hồi hộp, cũng là mong đợi.
Thực sự đã sát lắm rồi...
*RẦM!!!
*HUỴCH
"ỐI!!!!"
"CON RỂ? CON RỂ CỦA TA ĐÂU? BỊ ĐAU Ở ĐÂU????"
Nhan Vương gia hớt hả vào phòng, khi hắn thấy "con rể" vàng bạc của mình đang ngã nhoài dưới mặt đất, thậm chí là một tư thế rất hèn hạ: chó vồ mồi – còn nữ nhi hắn ngồi trên ghế, bất động không đoái hoài, liền lộ rõ thất kinh, lập tức chạy lại xót xa.
"Con rể, có sao không? Đau ở đâu? Để ta đưa con trở lại giường!"
"Uyển nhi, A Duệ như vậy con còn chê cái gì? Nó làm gì khiến con không hài lòng mà làm nó ngã như này chứ? A Duệ cũng chỉ là thích con thôi mà, tìm đâu ra một nam nhân như này nữa?"
"Cái con bé này!!! Thôi thôi thôi, A Duệ, ta đưa con trở lại giường. Hống tử, xách thuốc bổ lại đây!"
Tư Duệ như muốn xuất hồn, mặc thây cho Nhan Vương gia muốn nói gì thì nói, xách cô lên giường như nào thì như. Cô không cần thiết nữa, cái cô thiết là nụ hôn đầu kìa, hai lần đều là hỏng bét.
Doãn Hống chạy bịch bịch vào phòng, trên tay lỉnh kỉnh các túi thuốc. Trong đầu là đang nghĩ Lâm đệ quả là yếu ớt, lúc nào cũng trong trạng thái bị thương, sau này nhất định lôi đi leo núi thường xuyên, rèn luyện chuyên tâm.
Mà loại tình huống này Doãn Hống thấy có chút quen quen, hắn dướn người ngó đến miệng Tư Duệ. Quả nhiên là quá quen thuộc.
Tư Duệ không cần hốt hoảng cũng đã có "cha vợ" sốt sắng thay rồi. Ban nãy răng cắn môi, lại lần nữa tạo vết thương trên đôi môi này, đôi môi chưa thể thực hiện nụ hôn đầu...
Ta nhất định không thể sống thọ được...
Nếu đã vậy, cho ta được hôn nàng sớm một chút đi... ÔNG TRỜI ƠIIIII!!!!
- ----------
Ed: Dạo này mình làm nhiều báo cáo quá do cuối quý, đến tháng 4 mới lại up đều được mn thông cảm cho mình nhé!:(
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]