Vũ Huyền Trâm như người trên mây đi theo Trần Quốc Tùng về. Đến lúc cậu đặt dép bông đi trong nhà xuống cho cô rồi mà cô vẫn không có phản ứng. Cậu thấy lạ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một giọt nước rơi xuống vạt áo cô.
Ánh mắt Vũ Huyền Trâm nhìn về phía trước không có tiêu cự. Cô như mơ màng nhìn về một thời không nào đó. Chớp mắt, nhưng đôi mắt cứ thẫn thờ như vậy như không muốn tỉnh.
Trần Quốc Tùng vội bỏ cặp sách trên vai cô ra đặt tạm xuống đất, lòng bàn tay ấm nóng bao trọn hai má cô. Vũ Huyền Trâm chớp mắt, giọt nước lại rơi xuống nhưng lần này cô nhìn được cậu.
Trần Quốc Tùng đau lòng lại kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, y như đêm mưa lúc trước. Nhưng hôm nay không mưa, cô lại khóc. Yên tĩnh khóc chẳng biết đã bắt đầu được bao lâu. Cứ như robot theo cậu về nhà.
Lần này cô chủ động nói trước, vừa mở miệng nói được một câu lại không kìm được tiếng nức nở, cũng bắt đầu nói linh tinh không ăn khớp câu nào: "Tớ vừa rồi...bạn nhớ bà cụ khi nãy không? Tớ nhớ. Cụ tớ cũng như thế-...Tớ muốn về nhà."
Cô nắm khoá áo khoác cậu, làm nó nhăn nhúm như sắp bị vò rách. Nhưng cậu chẳng quan tâm mà chỉ vừa lau những giọt lệ trên mặt cô vừa vỗ về: "Ừ. Sáng mai sang nhà tớ một lát thì về luôn. Được không?"
Vũ Huyền Trâm cảm thấy rất khó khống chế cảm xúc, từng lời nói vừa rồi của bà cụ nói với con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-sau-mua/3558126/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.