Tối 29 Tết Vũ Huyền Trâm bắt đầu bay về nhà. Trần Quốc Tùng muốn đón cô, cản thế nào cũng không được nên cô chỉ bất lực thở dài đồng ý.
11 giờ đêm, bầu trời vẫn âm u của không khí lạnh. Vũ Huyền Trâm vừa ra ngoài sân bay để đi đến xe thì rùng mình. Trần Quốc Tùng dừng chân, lấy khăn của mình quàng lại vào cổ cô.
Trên đường lúc này khá vắng vì hầu hết mọi người đã về quê đón tết. Vũ Huyền Trâm lim dim sắp ngủ vì mũi cô đang ngập trong mùi hương thanh mát của Trần Quốc Tùng qua chiếc khăn.
Hai người thống nhất sáng 30 sẽ "xem mắt" nhà Trần Quốc Tùng, chiều sẽ về quê nhà Vũ Huyền Trâm.
Cứ như vậy, một năm mới lại đến. Thành phố bắt đầu vắng vẻ dần vì mọi người đã về quê với gia đình. Bao năm cô vẫn không thể tin nổi cái vắng vẻ như vậy.
Trần Quốc Tùng có một căn trung cư riêng của mình gần trường đại học cũ. Đêm nay hai người ngủ lại đó rồi sáng mai mới về để tránh làm ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người.
Lúc đến nơi, Vũ Huyền Trâm vẫn còn tựa đầu lên cửa kính ngủ say. Có lẽ cô đã rất mệt mỏi trong mấy ngày này. Trần Quốc Tùng tuy không muốn đánh thức cô dậy nhưng ngủ ở trong xe cũng không được, sẽ không thoải mái.
Cậu vừa mở cửa bước xuống xe thì Vũ Huyền Trâm cũng tỉnh giấc nhưng không đáng kể. Cô dụi mắt, cánh cửa chỗ cô được mở ra.
Trần Quốc Tùng còn đang định đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-sau-mua/3558125/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.