Nói xong lời muốn nói, Mục Gia Liệt lại rơi vào im lặng.
Thời gian của hắn rất eo hẹp, tính nhẫn nại cũng ít đến đáng thương. Nhưng Mục Gia Liệt có thể ngồi yên trên xe lăn, ngắm Tô Liên Dĩ ngủ cả một buổi tối mà không thấy mệt mỏi.
Bụng đói cồn cào, dạ dày đau âm ỉ, Mục Gia Liệt cũng không quan tâm. Mãi đến khi Chu Tần nhịn không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở, hắn mới chịu vươn tay bế Tô Liên Dĩ lên, ôm cô vào lòng.
Hất cằm nhìn vệ sĩ vạn năng một cái, Chu Tần rất biết điều, đi đến đẩy xe lăn vào thang máy.
Về đến phòng, đặt Tô Liên Dĩ lên giường xong xuôi, Mục Gia Liệt được Chu Tần đẩy khỏi phòng. Vừa đi, cả hai vừa nhỏ giọng bàn công chuyện.
Ngày hôm nay, Mục Gia Liệt đã dành quá nhiều thời gian cho Tô Liên Dĩ, một phần công việc cũng chưa động đến.
...
Mục Gia Liệt vừa rời đi, đôi mắt vốn nhắm nghiền của Tô Liên Dĩ chậm rãi mở ra. Chống tay ngồi dậy, cô mím chặt môi mỏng, đôi mắt xinh đẹp đầy suy ngẫm.
Tô Liên Dĩ chỉ thiếp đi một lúc, cho nên toàn bộ lời nói của Mục Gia Liệt, cô đều nghe rõ mồn một.
Mục Gia Liệt đâu biết Tô Liên Dĩ đang giả vờ ngủ. Hắn không có lí do để diễn một màn thâm tình trước mắt cô. Vậy nên, những lời hắn nói, khả năng cao chính là sự thật.
Mục Gia Liệt thật sự quen biết Tô Liên Dĩ, cũng thật sự yêu cô.
Hắn muốn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/2812802/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.