Hai giờ sáng, Mục Gia Liệt về đến nhà. Cả buổi tụ tập, hắn chẳng uống bao nhiêu, vẫn duy trì được sự tỉnh táo, không trở về phòng ngủ của mình.
Tô Liên Dĩ quên mất hắn là ai, hắn cũng sẽ không cưỡng ép cô phải nhớ lại hắn.
Mục Gia Liệt có thể đợi. Thế nhưng, tính nhẫn nại của con người là có giới hạn.
Mục Gia Liệt không về phòng mà đến thư phòng qua đêm. Hiện tại, Tô Liên Dĩ cần nhất là cảm giác an toàn. Hắn sẽ chậm rãi tiến vào thế giới của cô một lần nữa. Hắn không vội.
...
Sáng hôm sau.
Cốc, cốc.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Tô Liên Dĩ giật mình tỉnh giấc, theo bản năng chạy ra mở cửa, ngay cả dép cũng không kịp đeo.
Cạch.
"Chuyện gì?"
"Ông chủ-" Giọng nói dịu dàng vang lên cùng một lúc, bỗng dừng lại, rồi chuyển sang chất giọng rét buốt, đầy ghen ghét, đố kị: "Cô là ai? Tại sao dám tự ý xông vào phòng của ông chủ hả?"
Tô Liên Dĩ là con sâu ngủ. Mới sáng sớm đã bị khuya dậy, ngủ chưa đã thèm, cơn gắt ngủ khiến cô bực bội. Lại thêm tiếng nói xa lạ làm cô nhức hết cả đầu.
Trừng mắt hạnh lườm người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, xịt nước hoa gay mũi một cái, Tô Liên Dĩ nóng nảy đáp một tiếng: "Là ông chủ của cô bế tôi vào đấy. Có ý kiến thì cút đi tìm hắn mà hỏi. Bà đây không tiếp!"
Rầm!
Tô Liên Dĩ đóng chặt cửa phòng một cách thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/2812800/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.