Lời nói đanh thép của Tô Liên Dĩ khiến Bạch Thy và Chu Tần sốc đến mức há miệng, không nói được bất cứ lời nào.
Ai cũng cho rằng Tô Liên Dĩ yếu đuối, dễ bắt nạt, nhưng không phải. Chỉ vì hoàn cảnh bất đắc dĩ, cô buộc phải thu lại nanh vuốt, làm một người hiền lành.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã bị đối xử bất công, bị chà đạp về thể xác lẫn tinh thần, thiếu thốn tình thương và sự dạy bảo, liệu rằng có thể giữ cho mình sự lương thiện không?
Mục Gia Liệt vì quá khứ tăm tối mà trở nên tàn bạo, độc ác.
Tô Liên Dĩ cũng giống Mục Gia Liệt. Trong cái vòng luẩn quẩn cá lớn nuốt cá bé, nếu không trở nên mạnh mẽ, cô cũng sẽ bị quy luật sinh tồn đào thải.
Trái tim rỉ máu của Tô Liên Dĩ kiên cường được đến năm mười tám tuổi. Vào khoảnh khắc muốn buông tay tất cả, Mục Gia Liệt mạnh mẽ xông vào thế giới xám xịt của cô, cứu vớt lấy tâm hồn chai sạn.
Tô Liên Dĩ nhếch cao khóe miệng, khẽ cười một tiếng: "Bạch Thy, hiện tại, xét theo địa vị, cô nên gọi tôi một tiếng bà chủ."
"Tô Liên Dĩ, cô đừng quá đáng! Đừng có ỷ vào việc anh ấy hứng thú cô một chút, cô liền lên mặt với tôi. Muốn tôi gọi cô một tiếng "bà chủ" ư? Nằm mơ đi!"
Bạch Thy tức giận gầm lên. Toàn thân cô ta run lẩy bẩy, đang định lao đến tát Tô Liên Dĩ một cái, Chu Tần đã nhanh tay chặn lại.
Bẻ ngược hai tay Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-troi-goc-be-deu-la-em/2812787/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.