Nhìn theo tay của Tàng Khôn Phàm, ánh mắt mấy vị lão tổ đều nhìn về phía sườn núi lớn mà gật đầu.
Xác thực thần thức của tu sĩ cũng không cách nào xuyên qua được đất đá. Nếu như so với không khí bên ngoài thì khi dùng thần thức tra xét phạm vi sẽ giảm đi rất nhiều.
Nếu như có một sơn động tịch mịch đi thông xuống dưới lòng đất thì dùng thần thức không thể nào điều tra được.
Tàng Khôn Phàm nói:
- Xem ra trong phạm vi của địa phương này cũng chỉ có cái sơn mạch kia là phực tạp nhất. Bên trong sơn mạch có hạp cốc cực lớn. Dù chúng ta có đứng ở ngay trên đỉnh núi mà Cổ Thần lại ẩn thân vào sâu bên trong hạp cốc thì cũng không thể nào phát hiện được. Hiện giờ đi vào xem nếu như hắn ở trong đó, có thể nói là bắt rùa trong hũ. Còn không thì khẳng định hắn đã rời khỏi nơi này.
Sáu vị lão tổ hướng tới chỗ sơn mạch gần đó mà phi độn đến. Cổ Thần trốn ở trong sơn động, cách chỗ sáu người đứng cũng không xa. Lúc này Cổ Thần không chỉ cảm thận được vị trí của sáu vị lão tổ mà ngay cả cuộc đối thoại của sáu người Cổ Thần cũng có thể nghe rõ.
Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã tìm được sơn động mà Cổ Thần đang ẩn thân.
- Chỗ đó có sơn động!
Tàng Khôn Phàm phi độn ở phía trước chỉ tay hưng phấn nói.
- Đi nhìn một cái....
Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng vô cùng hưng phấn.
Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1232281/chuong-565.html