Chương trước
Chương sau

- Người nào?
Gã tu sĩ ôm thiếu nữ nhất thời cả kinh, ném thiếu nữ xuống đất, pháp bảo xuất hiện trong tay, đầu ngẩng lên nhìn bầu trời.
Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên cao một trăm trượng có một lão giả râu tóc bạc trắng, hạc cốt tiên phong, chân đạp phi kiếm, lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt lửa giận! Trong mắt tràn đầy sát khí!
Cổ Thần không tận lực hiển lộ tu vi của chính mình, cũng không tận lực thu liễm, nhưng mọi người lại không thể nhìn ra được tu vi của Cổ Thần cao thấp như thế nào, chỉ cảm thấy một vầng mặt trời chói mắt, sâu không thể đo lường!
Chúng thôn dân thấy Cổ Thần như thấy cứu tinh, nhất thời dập đầu, la lớn:
- Đại tiên, ngài cứu mạng!
Cổ Thần nói:
- Các ngươi đừng sợ, gặp được ta, không ai có thể tiếp tục tổn thương các ngươi!
Một tên tu sĩ Tiên Thiên cảnh nói:
- Lão đầu, ngươi bớt lo chuyện người khác, chúng ta chính là…
Lời còn chưa dứt, Cổ Thần khẽ điểm một ngón tay, một đạo chỉ cương bắn thủng trán gã tu sĩ trong nháy mắt, lập tức mất mạng tại chỗ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chúng tu sĩ kinh hãi, gã tu sĩ đầu linh tuổi tác ước chừng hơn ba mươi, bất quá là tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, cách Cổ Thần tới hai cảnh giới lớn, loáng thoáng nhìn ra, Cổ Thần có tu vi Kim Đan kỳ, cũng không dám xác định.
Lúc này thấy Cổ Thần tiện tay đánh một kích liền giết chết một tu sĩ Tiên Thiên cảnh, gã đầu lĩnh biết mình đã chọc vào tu sĩ lợi hại, vội nói:
- Vị đạo hữu này, không biết Cự Linh Môn có địa phương nào đắc tội đạo hữu, mời đạo hữu theo chúng ta trở về Cự Linh Môn, Cự Linh Môn sẽ dâng lên linh thạch tạ lỗi với đạo hữu!
Tên tu sĩ này thầm nghĩ:
"Chỉ cần ngươi theo ta trở về sơn môn, đến lúc đó thái thượng trưởng lão tự mình xuất thủ, định trước ngươi chết không có chỗ chôn."
Không có tu sĩ nào không ham linh thạch, điều này liên quan tới tốc độ tăng trưởng tu vi của tu sĩ.
Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Ta không cần linh thạch, lưu lại tính mệnh của các ngươi là được rồi.
Nói xong, hai tay chỉ về phía trước, bắn ra mười đạo chỉ cương, chỉ cương vừa ra, chúng tu sĩ ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, liên tiếp mười người bị xuyên thủng mi tâm, mất mạng tại chỗ.
Cổ Thần không nói thêm lời nào, song chỉ liên tục điểm ra, giống như bóp chết hơn hai mươi con kiến, hơn hai mươi gã tu sĩ đều bị mất mạng, chỉ còn lại gã tu sĩ trẻ tuổi Vương ma tử và tu sĩ đầu lĩnh kia.
Thấy Cổ Thần giết bọn hắn như cắt cây cỏ, hai người kinh hồn táng đảm, nhất tề phi độn kia, muốn chạy trốn.
Hai người đều có tu vi Dẫn Hồn kỳ, hai tay Cổ Thần đều xuất hiện, tay phải điểm ra một chỉ, chỉ cương Kinh Tiên Chỉ bắn ra, trực tiếp đánh chết tên tu sĩ đầu lĩnh, tay trái chộp nhẹ, cương lực pháp lực hóa thành một cự chưởng, nhanh chóng chụp gã tu sĩ trẻ tuổi Vương ma tử vào trong tay.
Pháp lực rót vào cơ thể Vương ma tử, che lại toàn thân hắn, để hắn không thể nhúc nhích nửa phần, ném xuống mặt đất.
Trong lòng Vương ma tử sợ hãi tới cực điểm, nhưng vẫn hô:
- Thúc công của ta là thái thượng trưởng lão Cự Linh Môn, ngươi dám giết ta, thúc công của ta nhất định bầm thây ngươi vạn đoạn.
Cổ Thần khẽ điểm nhón tay, một đạo chỉ cương bắn vào đầu vai Vương ma tử, Vương ma tử phát ra tiếng gào thét thê lương như lợn chọc tiết.
Cổ Thần hạ xuống mặt đất, nói với chúng thôn đân:
- Người này không thể nhúc nhích, nên xử trí thế nào, tùy ý các ngươi!
- Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên…
Chúng thôn dân quỳ bái dưới mặt đất, nhưng thế nào cũng không dám tới gần Vương ma tử.
Cổ Thiển điểm ra một ngón tay, trên đùi Vương ma tử lại xuất hiện một lỗ máu, nói:
- Mặc kệ các ngươi làm thế nào hắn cũng không thể động đậy, ngay cả dũng khí giết hắn mà các ngươi cũng không có sao?
Thấy Vương mặt rỗ chỉ thống khổ tru lên, không thể nhúc nhích nửa phần, rốt cuộc có một gã nam tử tuổi chừng hơn hai mươi cố lấy vài phần dũng khí, nhặt một thanh trường kiếm ngay bên cạnh, đi tới gần Vương ma tử, một kiếm đâm vào người hắn, nhất thời tạo thành một lỗ máu.
Vương ma tử là tu sĩ Dẫn Hồn kỳ, không dễ dàng chết như vậy, thế nhưng thống khổ trên người hắn lại khiến hắn phải phát ra tiếng tru thê lương thảm thiết.
Vương ma tử đau đớn kêu gào, rơi vào trong tai chúng tu sĩ trở thành thuốc kích thích vui sướng, vừa rồi một tên Vương ma tử này đã giết chết mười mấy thôn dân, chúng thôn dân đối với hắn hận thấu xương, người đầu tiên đã động thủ, lá gan mọi người trở lên lớn hơn nhiều, đều nhặt binh khí dưới mặt đấy, chạy tới bên cạnh đâm Vương ma tử!
A… A… A…
Vương ma tử thê lương gào thét, từng đợt từng đợt đau đớn truyền đến, rất nhanh hắn đã bị chúng thôn dân đâm thành cái sàng, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều đã bị trường kiếm đâm qua, ngay cả tu sĩ Dần Hồn kỳ cũng bị chúng thôn dân một kiếm lại một kiếm đâm chết!
Sau khi giết chết Vương ma tử, lửa giận của chúng thôn dân không hề giảm đi, thẳng cho tới khi Vương ma tử bị chém thành vô số mảnh mọi người mới dừng lại hành động tàn phá này, ngược lại quỳ rạp xuống dưới mặt đất, liên tục quỳ lạy Cổ Thần, cầu Cổ Thần cứu tính mệnh của bọn họ.
Nếu như để mọi người nơi đây, khẳng định là chỉ có chết không thể sống, nhưng Cổ Thần không có khả năng mang theo một đám người bình thường đi lại.
Cổ Thần lấy phù chú trong Càn Khôn Trạc ra, những phù chú này đều là loại bình thường, cũng có một ít phù chú hạ phẩm uy lực khá lợi hại, chỉ một tập đã là hơn nghìn tấm, dù sao Cổ Thần dũng không dùng đến, phân phát hết cho chúng thôn dân cho bọn họ phòng thân, lại phân cho bọn họ mười viên linh thạch hạ phẩm làm tiền tài.
Cổ Thần dùng viêm hỏa phần thiên thiêu sạch thi thể của đám tu sĩ Cự Linh Môn thành tro tàn, không lưu lại một chút vết tích!
Sau đó để chúng thôn dân bước lên phi kiếm, dẫn theo mọi người rời khỏi nơi này, bay tới một trấn nhỏ khá đông người, thả mọi người xuống!
Có phù chú phòng thân, một người mười viên linh thạch hạ phẩm, tương đương với mười vạn hoang tệ, cũng đủ cho một phàm nhân vượt qua cuộc sống bình thường cả đời. Cổ Thần dùng thần thức quét qua mọi người, đảm bảo không để lại chút vết tích nào, sau đó mới rời khỏi.
Có thể làm được cũng chỉ đến mức này, Cổ Thần chỉ mong chúng thôn dân có thể bình yên vượt qua cuộc đời bình thường.
Cự Linh Môn là một môn phái không lớn không nhỏ, kiếp trước cũng không hề xuất hiện trước mắt Cổ Thần, cách nơi này về phía đông nam khoảng chừng trên dưới nghìn dặm, cách thành Nhạc Thủy gần vạn dặm.
Từ trong miệng chúng thôn đân biết được, Cự Linh Môn bắt bọn họ đi là vì đoạt linh quáng, bọn họ không biết linh quáng là cái gì, nhưng Cổ Thần biết là mạch khoáng linh thạch.
Tuy rằng Cự Linh Môn cách thành Nhạc Thủy gần vạn dặm, nhưng Cổ Thần mơ hồ có một tia dự cảm không tốt!
Thời điểm Cổ Thần rời khỏi thành Nhạc Thủy đã nói cho Cổ Thương Khung biết chuyện trong quáng động Bắc Thai Sơn có mạch khoáng linh thạch, để tu vi của Cổ Thương Khung sau khi đề thăng tới Thần Hải cảnh, nếu gia tộc thiếu linh thạch có thể tới khai thác.
Hiện tại đã trôi qua gần năm năm, tu vi của Cổ Thương Khung hẳn là đã sớm bước vào Thần Hải cảnh, nói không chừng đã bắt đầu khai thác mạch khoáng linh thạch trong quáng động Bắc Thai Sơn!
Cổ Thần phi độn theo hướng Đông, không tới hai canh giờ sau đã bay tới trước thành Nhạc Thủy. Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trong thành Nhạc Thủy đèn đuốc sáng trưng, Cổ Thần thu liễm tu vi, tiến vào trong thành Nhạc Thủy.
Trước đây Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy đã là cảnh giới cao nhất trong thành Nhạc Thủy, thành Nhạc Thủy chỉ là một tòa thành nhỏ, phương viên chỉ chừng mấy trăm trượng, số lượng nhân khẩu không quá ba vạn, lại ở nơi cực đông, tiếp giáp với Đông Hoang, là nơi hoang vắng xa xôi nhất, ít có liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cổ Thần tự nhiên muốn thu liễm tu vi, nếu không một tu sĩ Kim Đan kỳ xuất hiện trong thành Nhạc Thủy, tuyệt đối là một tin tức lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.