Chương trước
Chương sau

Cổ Thần nhìn Trấn Minh Ngọc Bi một lát liền có cảm giác đầu choáng mắt hoa, dường như nguyên anh cũng muốn bị hút ra ngoài cơ thể.
Chuyển nhanh ánh mắt đi chỗ khác, Cổ Thần cả kinh nói:
- Bia ngọc này chắc chắn có điểm kỳ quái, trấn minh...Trấn Minh... Nguyên anh trong cơ thể ta ở gần Trấn Minh Ngọc Bi này lại có cảm giác bất an, xem ra bia ngọc này rất có lực chấn nhiếp với linh hòn! Trấn Minh Ngọc Bi này cao hơn ba thước, cao ngang đùi Cổ Thần, đưa tay đặt lên, Cổ Thần liền cảm giác một trận lạnh lẽo, trơn mịn vô cùng, đối với thân thể cũng không có nửa phần ảnh hưởng.
Bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi chừng hơn trượng còn có một hồ nước cỡ mười trượng, nước trong hồ đen kịt, giống như mực, trận trận những làn khí man mác không ngừng bốc lên từ trong hồ nước này.
Hít loại khí man mác này vào trong cơ thể, hơi hơi lạnh nhưng nguyên anh lại cảm giác một trận thư sướng khiến Cổ Thần cũng được thoải mái.
- Địa phương này thực kỳ quái... Có chút quỷ dị!
Tiểu Bạch chui nửa đầu ra khỏi áo Cổ Thần, nhìn hồ nước đen, có chút kinh ngạc nói.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Trong phiến rừng quỷ dị này có vô cùng vô tận quỷ hồn, nhưng trong vòng mười dặm xung quanh đây lại không có nửa bóng quỷ hồn, ngay cả quỷ hồn Đoạt Xá kỳ cũng không dám lại gần nửa bước, hắc hắc... Theo ta đoán, làn khí man mát toát ra từ trong hồ nước đen này chính là cực âm khí, đối với tu luyện của quỷ hồn có tác dụng cực lớn, chẳng khác nào thiên đường của quỷ hồn, bất quá, khối Trấn Minh Ngọc Bi này hiển nhiên có tác dụng trấn áp, ngăn cản quỷ hồn lại gần nơi này.
- Nhìn kìa, chỗ kia có chữ viết... Bên phải, cách mười trượng!
Tiểu Bạch đột nhiên chỉ tay về phía bên phải, nói.
Cổ Thần đưa mắt nhìn lại, tại bên phải đầm nước đen quả nhiên có mấy chữ cũng màu đen, mờ mờ nhìn không rõ.
Sau khi tu vi Cổ Thần tăng mạnh lên tới Đoạt Xá kỳ, tầm nhìn của hắn trong phiến rừng rậm tối đen này có thể đạt tới ngoài nghìn trượng, nơi đây lại có Trấn Minh Ngọc Bi chiếu sáng như ban ngày, dĩ nhiên còn không nhìn rõ được mấy chữ kia.
Cổ Thần bước lại gần mấy chữ màu đen, dồn pháp lực vào hai mắt, cẩn thận nhìn lại, vẫn còn mờ nhạt như trước, những chữ màu đen này giống như ẩn sau màn sương mù, mặc cho Cổ Thần cố gắng quan sát tới đâu cũng không thể nhìn xuyên qua mây đen nồng đậm.
- Vẫn không nhìn ra được?
Tiểu Bạch ngạc nhiên nói.
- Nơi này quả thực rất quỷ dị...
Cổ Thần gật đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp truyentop.net
Thấy dùng mắt thường không thể quan sát được, Cổ Thần nhắm mắt lại, đưa thần thức đảo qua những chữ màu đen kia, Cổ Thần vui vẻ nói:
- Thấy rõ rồi. Nguyên lai sử dụng thần thức liền có thể đọc được dễ dàng, Âm Minh Đàm!
- Âm Minh Đàm?
Tiểu Bạch lẩm bẩm:
- Nghĩa là gì?
Cổ Thần nói:
- Toàn bộ cánh rừng quỷ dị trải rộng khắp mấy vạn dặm này đều là khu vực âm minh, xem ra đầm nước đen này chính là âm minh nhãn tuyền, có thể biến phạm vi rộng mấy vạn dặm trở thành khu vực âm minh, âm minh nhãn tuyền này ta mới thấy lần đầu tiên trong đời, khu vực âm minh lớn nhất ta từng gặp được chỉ rộng trong mấy nghìn trượng, so với nơi này ngay cả một phần mười còn không bằng, chắc hẳn dưới Âm Minh Đàm này có thứ bảo vật gì đó, ta phải xuống dưới tìm tòi cẩn thận một phen mới được.
Tiểu Bạch rụt đầu lại, nói:
- Nước trong đầm này tối như mực, lạnh như băng, ngươi cũng muốn xuống phía dưới sao?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Nơi này rất quái dị, cần phải tìm hiểu rõ ràng, nếu có bảo vật chắc chắc là loại bảo vật nghịch thiên, ngươi chờ bên cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, quỷ hồn sẽ không dám tới đó, ta xuống dưới xem xét một chút, rất nhanh sẽ trở lại.
- Nơi này quá quỷ dị, ta sợ ở một mình!
Tiểu Bạch lại rụt cổ xuống, nói.
Cổ Thần cười nói:
- Vậy ngươi đi theo ta, xuống dưới đầm nước tối đen lạnh như băng này!
Tiểu Bạch nhất thời lắc đầu như chơi trống bỏi, nói:
- Không đi, không đi... Ta thà chờ ngươi ở chỗ này còn hơn.
Nhảy xuống khỏi vai Cổ Thần, Tiểu Bạch hóa thành hình người, đứng cạnh Trấn Minh Ngọc Bi, nói:
- Ngươi phải trở về nhanh đó!
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Được rồi, ta đi đây...
Nói xong, Cổ Thần liền đi tới bên bờ Âm Minh Đàm, đưa tay dò xét mặt nước đen trong Âm Minh Đàm, chỉ cảm được lạnh thấu xương, cũng không có gì kỳ lạ.
Một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, Cổ Thần hóa thành một đầu cự long màu vàng dài đến mấy trăm trượng, phóng thẳng lên cao, tới hơn nghìn trượng mới quay đầu phi xuống dưới, "Ùm" một tiếng, thân mình đã tiến vào trong Âm Minh Đàm.
Nước trong đầm bị bắn lên rồi rơi xuống, mặt đầm rất nnhanh trở lại bình tĩnh, nhìn không ra nửa phần gợn sóng, phẳng lặng như một mặt gương, tưởng như chưa từng có phát sinh qua chuyện gì.
Tiểu Bạch nhìn mặt đầm tĩnh lặng vô cùng, không nhịn được rụt cổ lại, trong lòng cầu khẩn, mong sao Cổ Thần sớm quay trở về.
Tu vi hiện tại của Cổ Thần là Đoạt Xá hậu kỳ, hóa thân thành kim long, lực phòng ngự của lân long có thể sánh ngang với một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, hơn nữa hắn còn dùng pháp lực hình thành cương tráo hộ thân, lực phòng ngự đã đạt tới mức cao nhất.
Vừa vào trong Âm Minh Đàm liền cảm giác từng trận hàn khí mát lạnh thổi tới, tuy Cổ Thần có pháp lực cương tráo ngăn ngoài cơ thể nhưng vẫn thấy lạnh thấu xương, vội vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết, nhất thời hấp thu toàn bộ hàn khí, lúc này Cổ Thần không còn bị hàn khí ảnh hưởng nhiều nữa.
Trong Âm Minh Đàm là một mảnh tối đen, so với bên trong rừng rậm ngoài kia còn muốn đen hơn gấp trăm lần, lấy thị lực của Cổ Thần, không thể nhìn xa được quá mười trượng, toàn bộ đều phải dùng thần thức dò đường.
Cổ Thần chìm thẳng xuống phía dưới, hóa thân thành kim long có thể bơi lội dễ dàng, không bị áp lực nước ảnh hưởng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt Cổ Thần đã xuống sâu được hơn nghìn trượng dưới Âm Minh Đàm.
Âm Minh Đàm này, càng đi sâu xuống phía dưới hàn khí càng mạnh, diện tích cũng ngày càng mở rộng, trên mặt ngoài chỉ có hơn mười trượng nhưng khi xuống dưới ngàn trượng đã trải rộng lên tới hơn trăm trượng rồi.
Bên trong Âm Minh Đàm hoàn toàn tối đen, Cổ Thần dùng thần thức tản ra, ngoại trừ một mảnh tĩnh mịch cũng không còn gì khác nữa, tưởng chừng chỉ toàn là tối đen và lạnh lẽo.
Nghìn trượng... Hai nghìn trượng... Ba nghìn trượng... Không lâu sau, Cổ Thần đã xuống dưới ba nghìn trượng, dần dần cho dù Cổ Thần vận chuyển Huyền Băng Tử Diễm Quyết cũng không thể ngăn chặn hết được hàn khí lạnh tới thấu xương, nơi này, Âm Minh Đàm đã trải rộng ra hơn ba trăm trượng rồi.
Cổ Thần đưa thần thức xuống phía dưới tìm kiếm, nhưng vẫn chỉ là một mảnh đen tối và lạnh lẽo, tựa hồ như không có đầu cùng.
Ba nghìn trượng, tiếp tục xuống phía dưới, hàn khí lạnh thấu xương khiến thân thể Cổ Thần dần dần cứng ngắc, Huyền Băng Tử Diễm trong cơ thể dù vận chuyển hết mức nhưng vẫn không chống lại được hàn khí kia ăn mòn.
Trong lòng Cổ Thần vừa mừng vừa sợ, sợ chính là khí âm hàn trong đầm này quá bá đạo, ngay cả khi hắn có tu vi Đoạt Xá kỳ cũng sắp không thể chịu nổi, mừng chính là, khi âm hàn này tựa hồ còn mạnh hơn hàn khí Huyền Âm trong cơ thể sư tỷ.
Nếu như sư tỷ có thể tới đây, bức hàn khí Huyền Âm trong cơ thể ra ngoài, có thể sẽ bị khí âm hàn của nơi này thôn phệ, tận dụng khí âm hàn cực độ ở nơi này, rất có khả năng chữa trị hoàn toàn chứng Huyền Âm tuyệt mạch.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần lại dâng lên một trận thất vọng, lần này sư tỷ không đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, trong khi Côn Ngô Bí Cảnh cứ mấy trăm năm mới mở ra hai lần, một lần chỉ có thể vào, lần sau chỉ có thể ra, Âm Minh Đàm này tuy rằng kỳ lạ, nhưng sư tỷ phải chờ mấy trăm năm sau mới có thể đi vào, đối với chứng Huyền Âm tuyệt mạch của sư tỷ, sợ rằng không có nửa điểm tác dụng nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.