Chương trước
Chương sau

Cổ Thần giơ tay, hỏa vân cung, liệt diễm tiễn đồng thời hóa thành hỏa diễm, thu vào trong cơ thể, hai tay kết thành ấn mới, quát:
- Hỏa long biến.
Hai tay kết ấn chỉ về phía trước, một đường hỏa diễm cự đại, xuất hiện trước mặt Cổ Thần, hóa thành một con hỏa long rực lửa, dài hơn mười trượng, hỏa long rống lên một tiếng, lao thẳng lên trời, chiến đấu cùng hỏa phụng.
Long, phụng tương đấu, thực lực ngang nhau, nhưng, hỏa phụng rõ ràng vẫn chiếm ưu thế, hỏa long dưới sự công kích của hỏa phụng, từng mảng vẩy lửa trên người không ngừng rớt xuống, chi chít vết thương.
Đúng một canh giờ, hỏa long dưới sự công kích của hỏa phụng, trở nên vô cùng thảm hại, cuối cùng hỏa phụng thần uy đại phát, bấu chặt hai móng khổng lồ vào người hỏa long, dùng lực dứt, xé hỏa long thành hai mảnh, hỏa long hóa thành những đốm hỏa tinh, tiêu tán không chút dấu vết.
Cổ Thần tái mặt, hỏa long bị diệt, nguyên khí đại thương, hỏa phung đại thắng quay trở về thân thể Vân Phiêu Trần.
Vân Phiêu Trần lại gần, mừng rỡ nói:
- Hôm nay sư đệ có thể duy trì được một canh giờ, Ngự Hỏa Phần Thiên quyết so với mấy ngày trước lại có tiến triển, sư huynh bây giờ quay về Thanh Viêm Phong, sau này việc tu luyện trông hết vào bản thân sư đệ.
Thấy Vân Phiêu Trần đã có ý đi, Cổ Thần nói:
- Một tháng vừa rồi, được đại sư huynh toàn lực tương tiếp, sư đệ sẽ mãi khắc ghi trong lòng.
Vân Phiêu Trần vỗ vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Có một đệ tử tài năng như đệ, sư huynh ta càng dạy càng vui, ha ha, sau này nếu còn chỗ nào chưa hiểu, cứ đến Thanh Viêm Phong tìm ta. Giờ ta về đây.
Cổ Thần chắp tay nói:
- Đại sư huynh mời...
Vân Phiêu Trần mỉm cười, tung một món pháp bảo, hóa thành một đường hào mang, biến mất nơi chân trời.
Cổ Thần quay về động phủ, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên vai hắn, vui vẻ nói:
- Cổ Thần, người đó đi rồi chứ? Bây giờ Tiểu Bạch lại có thể tự do chơi rồi.
Một năm nay, phần lớn thời gian Cổ Thần đều dùng cho việc bế quan, một tháng này, Vân Phiêu Trần đến dạy Cổ Thần " Ngự Hỏa Phần Thiên quyết", Tiểu Bạch phải phải trốn một tháng, tâm trạng buồn chán cũng là lẽ đương nhiên.
Cổ Thần xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, ngồi lên giường đá, giơ tay, một đóa tử diễm băng viêm lập tức chui ra, một tay khác lại giơ lên, một khối hỏa diễm màu trắng xuất hiện, đây chính là phần thiên diễm hỏa luyện ra bởi Ngự Hỏa Phần Thiên.
Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết tương dung có uy lực vượt xa sức tưởng tượng của Cổ Thần, một tháng vừa rồi, lúc Vân Phiêu Trần dạy, Cổ Thần luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, đợi đến tối chỉ còn một mình, Cổ Thần mới luyện tử Huyền Băng Tử Diễm quyết, âm dương tương giao, tốc độ tu luyện nhanh đến kì lạ, chẳng trách Vân Phiêu Trần cũng phải ngưỡng mộ tốc độ tu luyện của Cổ Thần.
Những ngày sau đó, ban đêm Cổ Thần tu Linh Kình Thuấn Tức quyết thay cho thời gian ngủ, ban ngày dùng một nửa thời gian tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, đây là thời gian tu vi Cổ Thần tăng trưởng nhanh nhất, một nửa còn lại, đồng thời tu luyện Huyên Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, hai loại pháp quyết này âm dương tương hòa, tu luyện động thời tốc độ cực nhanh.
Không hay không biết, thời gian một tháng nữa lại trôi qua, Ngự Hỏa Phần Thiên và Huyền Băng Tử Diễm quyết, Cổ Thần đã tu luyện đến mức độ nhất định, tu vi của hắn cũng tăng trưởng không ít, đạo thai đã dần dần ổn định, tu vi cũng dần chạm đến Trúc Thai trung kỳ.
Lại một cuối năm nữa gần đến, Cổ Thần vào Hư Thiên Tông đã tròn hai năm, mấy ngày sau khi Vân Phiêu Trần rời đi, Cổ Thần nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng tám, hơn nữa, còn báo cáo lại với sư phụ Hoàng Dược Tiên khiến tâm trạng của hắn trở nên rất vui vẻ.
Hôm đó, Cổ Thần đang ở trong động phủ tu luyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền vào một giọng nói trong vắt:
- Cổ sư đệ...
Trái tim Cổ Thần như muốn nhảy lên, giọng nói luôn xuất hiện trong những giấc mộng lúc này đang vâng lên bên tai hắn, hắn lập tức nhảy ra khỏi giường, chạy như bay về phía cửa động. Một bóng thiếu nữ xanh lục, tóc cài an thần hoa, đẹp hơn cả thiên tiên xuất hiện trước mắt hắn.
- Sư tỷ, tỷ trúc thai thành công xuất quan rồi sao?
Cổ Thần tiến liền ba bước, đi thẳng đến chỗ Hư Tử Uyên.
Trong mắt Hư Tử Uyên lấp lánh niềm vui, miệng tủm tỉm, gật gật đầu.
- Sư tỷ, ta nhớ sư tỷ muốn chết.
Kiếp này Cổ Thần được cùng Hư Tử Uyên tương phùng, trong lòng càng yêu nàng hơn. Một năm không gặp, nỗi nhớ bạo phát, cũng không biết lấy đâu ra gan mà dám chạy đến ôm chặt Hư Tử Uyên vào lòng.
Hư Tử Uyên lộ vẻ kinh ngạc, mặt đỏ bừng, bị phản ứng kịch liệt của Cổ Thần làm cho giật mình, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nói:
- Sư đệ, đệ, mau bỏ ta ra.
Lời của Hư Tử Uyên khiến Cổ Thần nhanh chóng thức tỉnh. Lúc nãy hắn quá bạo gan, đến bản thân cũng thấy bất ngờ, vội vàng bỏ Hư Tử Uyên xuống, nhưng, trước đó sớm đã ôm nàng quay ba vòng.
- Vừa xuất quan ta liền đến tìm đệ, vậy mà đệ đối xử với ta như vậy à.
Hư Tử Uyên bĩu bĩu môi, ngữ khí có vẻ như đang trách móc nhưng sắc mặt thì lại có chút bối rối.
Cổ Thần buông lỏng cánh tay, toe toét cười nói:
- Sư tỷ, nhìn thấy sư tỷ ta mừng quá, hắc hắc... Không kìm được lòng.
Hư Tử Uyên lườn hắn, những không hề trách cứ, nói:
- Được rồi, ta vừa xuất quan, đến nói với đệ một tiếng, bây giờ ta phải đi Bách Thảo Điện gặp sư phụ.
- Ừm...
Cổ Thần gật gật đầu, ánh mắt có chút quyến luyến.
Hư Tử Uyên kéo tay Cổ Thần, nói:
- Kì thực sư tỷ cũng rất nhớ đệ.
Nói đoạn, hai má đỏ như hai áng mây, vội vàng tung pháp khí, hóa thành một đường hào mang, lập tức biến mất nơi chân trời.
Nhìn theo bóng dáng Hư Tử Uyên, Cổ Thần hồi tưởng lại những lời nàng vừa nói, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Hư Tử Uyên xuất quan, một năm không gặp nhưng tình cảm thì còn sâu đậm hơn trước, gần như mỗi ngày, Cổ Thần và Hư Tử Uyên đều gặp mặt.
Cuối năm đã qua, Hoàng Dược Tiên cũng bắt đầu dạy Cổ Thần luyện đan dược cửu phẩm, những ngày đầu tháng, Cổ Thần đều đến Bách Thảo Điện một chuyến, thời gian còn lại, gặp gỡ sư tỷ hay ở trong Động phủ Dược tiên khổ luyện.
Đúng ba tháng sau, Cổ Thần đã chạm đến ranh giới Trúc Thai trung kỳ, hắn nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Hôm đó là đại thọ bảy mươi của thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân, Cổ Thần và Hư Tử Uyên theo Hoàng Dược Tiên đến chúc mừng. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Thọ yến thủ tọa được làm rất đại khí, khách đến chúc mừng đều là thủ tọa các mạch và đệ tử thân truyền, ngoài ra còn có trưởng lão ngũ mạch.
Số người đến dự rất nhiều, danh khí Cổ Thần sớm đã truyền khắp ngũ mạch, sánh ngang với Hoàng Phủ Hạo của Ẩn Kiếm Phong.
Để tránh không cho các trưởng lão hỏi ngăn hỏi dài, thọ yến vẫn chưa bắt đầu, Cổ Thần đã tìm đến một nơi ít người, tránh xa Hoàng Dược Tiên và Hư Tử Uyên, chạy ra sau Ẩn Kiếm Phong.
Đột nhiên, Cổ Thần nhìn thấy hai bóng người rất quen, một là đệ tử thiên tài Hoàng Phủ Hạo, một là sư tỷ Liễu Thanh Y mà hắn từng gặp ở Hư Thiên Điện,
Thấy hai người lén lén lút lút, nhìn trước nhìn sau rồi mới đi ra hậu sơn, trong lòng Cổ Thần hiếu kì, âm thầm bám theo. Chỉ thấy hai người đi đến một nơi kín đáo, rồi Hoàng Phủ Hạo ôm chặt Liễu Thanh Y vào lòng, luồn tay vào áo nàng ta, lần ra trước ngực.
Thần tình Liễu Thanh Y ngây ngắt, mày hơi nhíu lại, miệng phát ra những tiếng rên nho nhỏ...
- Hừ, đôi cẩu nam nữ.
Cổ Thần nhỏ nước bọt, lầm bầm chửi, nhất thời hiểu ra tại sao hôm ấy Liễu Thanh Y lại khó chịu với mình đến vậy, thì ra cô nàng có quan hệ với Hoàng Phủ Hạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.