Liên tục vài lần phóng xuất, thu hồi băng diễm, Cổ Thần nhìn băng diễm trong tay, nói:
- Ta cũng đặt cho ngươi một cái tên, gọi là tử diễm băng viêm đi...
Nói đoạn hắc hắc cười, thu tử diễm băng viêm vào lòng bàn tay, cười nói:
- Ha ha... có tử diễm băng viêm, cho dù là Trúc Thai cảnh tu sĩ, cũng không nhất định là đối thủ của ta.
Tiếp tục buộc chí tôn thánh diễm lệnh lên cổ, Cổ Thần tung phi kiếm, phi độn ra ngoài động, ở trong sơn động ba tháng, Cổ Thần đã tròn mười ba tuổi, chỉ còn cách thời điểm cuối năm hai tháng, đã gần đến thời điểm Hư Thiên Tông thu nạp đồ đệ.
Cổ Thần và Tiểu Bạch cùng nhau lưu lại cấm chế, chỉ cần không cách quá xa, đều có thể dế dàng cảm nhận được nhau. Ra khỏi sơn động, chẳng mất bao lâu, Cổ Thần tìm thấy Tiểu Bạch, cùng Tiểu Bạch phi độn về phía Hư Thiên Tông.
Nơi này cách Thân Nam Thành khá xa, Cổ Thần đương nhiên không quay lại Thân Nam Thành nữa mà trực tiếp bay về hướng Tây Bắc, cách xa Thân Nam Thành một ngàn dặm, từ một nơi khác tiến nhập vào lãnh địa Thân gia.
Lần này đi vào Đông Hoang, bị Tàng Truy Dương truy đuổi, Cổ Thần rất không vui, bây giờ ra khỏi Đông Hoang, trong lòng Cổ Thần vô cùng vui sướng, không chỉ tu vi lên đến Tiên Thiên cảnh tầng tám mà còn có được hai món bảo bối Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh và tử diễm băng viêm, còn có Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông nữa, đúng là tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1231819/chuong-103.html