Cổ Thần đứng cách băng diễm vài thước mà vẫn cảm nhận được hàn ý vô tận phát ra từ nó, muốn luyện hóa được đóa băng diễm này, vô cùng khó. Cổ Thần giơ tay cầm đóa băng diễm. Vừa mới tiếp cận một thước đã cảm thấy lạnh thấu xương, thêm một tấc nữa, bàn tay Cổ Thần hoàn toàn mất đi cảm giác, bắt đầu kết băng.
Cổ Thần vội vàng thu tay lại, một lúc lâu sau máu huyết mới có thể lưu thông lại bình thường.
Ngay cả tay cũng không đụng vào được, muốn luyện hóa được băng diễm, tương đối khó.
Cổ Thần ngồi xuống vị trí cách băng diễm ba thước, đầu tiên lưu động Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể, dồn sự chú ý lên hai cánh tay, chỉ vào phía trước. Hai đường Chân khí Tiên Thiên bay đến băng diễm, nếu như không thể đụng tay thì có thể dùng Chân khí Tiên Thiên trực tiếp luyện hóa.
Một thước... một tấc...
Chân khí Tiên Thiên không ngừng tiếp cận, Cổ Thần đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, nhưng so với lúc trực tiếp chạm tay vào thì cảm giác này vẫn dễ chịu hơn nhiều, chí ít, Chân khí Tiên Thiên cũng không bị kết thành băng.
Chỉ có điều, sau khi tiếp cận thêm một tấc nữa, Chân khí Tiên Thiên bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn, từ chân khí vô hình, biến thành băng khí trắng mờ, mặc dù Cổ Thần vẫn còn cách băng diễm ba thước nhưng hắn đã lạnh đến run lẩy bẩy.
Run là việc của run, Cổ Thần vẫn còn chịu đựng được, tiếp tục khống chế Chân khí Tiên Thiên, tiếp cận băng diễm, nửa tấc... gần nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-tien/1231818/chuong-102.html