Việc này dù đã trôi qua thật lâu nhưng vẫn lan truyền với phạm vi rất lớn trong công ty giải trí Phàm Thiên.
Các nữ đồng nghiệp đều không thể tưởng tượng được, một Mạnh Duy Tất anh tuấn xuất chúng vậy mà lại đi làm nũng với một người phụ nữ. Họ tò mò về lai lịch của phu nhân Tổng giám đốc, nhưng bàn qua tán lại vẫn không tra ra được bao nhiêu.
Từ sau khi tổ chức hôn lễ, Mạnh Duy Tất bảo hộ riêng tư của Thẩm Thấm rất khá.
Hôm nay anh không phải dự tiệc tối nên tan làm trước, lái xe tới tiệm thêu. Xe vừa tới cũng là lúc Thẩm Thấm đang khóa cửa. Mạnh Duy Tất trượt cửa sổ xe xuống, thò đầu ra, lười biếng hô: “Đợi anh không nổi nữa rồi phải không?”
Thẩm Thấm liếc anh một cái, cười nói: “Lần này tài xế Didi* đến nhanh vậy.”
(*) Didi: là một hãng taxi công nghệ, giống như Grab hay Uber.
Mạnh Duy Tất đẩy cửa xuống xe, thảy chìa khóa xe cho cô, khoanh tay trước ngực, hùa thôi câu bông đùa của cô: “Xe cũng cho luôn đấy, giờ quý khách đi theo tôi có được không?”
Thẩm Thấm lại càng vui vẻ hơn, bọn họ cứ ngây ngô trêu đùa nhau như vậy cũng khá là lãng mạn.
Sau khi về đến nhà, Mạnh Duy Tất nói rằng hiếm khi được về sớm như vậy với cô, nằng nặc đòi vào bếp nấu một bữa thịnh soạn. Thẩm Thấm cảm thấy hoài nghi sâu sắc về vấn đề này, nhưng lòng hiếu thắng của Mạnh Duy Tất đã bị kích thích, vậy nên anh đẩy cô ra khỏi phòng bếp rồi bắt tay vào làm.
Thao tác mạnh bạo như hổ báo, mà Thẩm Thấm đang ngồi ở trong phòng khách chỉ nghe thấy những tiếng bùng binh như pháo nổ, sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng của nồi niêu xoong chảo, rồi lại tới giọng lầm bầm lầu bầu của người chồng đảm đang nhà mình, hình như Thẩm Thấm còn nghe thấy tiếng chửi thề “Shit!”.
Cô im lặng một lát, sau đó sốt sắng đi gõ cửa, lại bị Mạnh Duy Tất nhắc: “Anh cũng xong hòm hòm rồi, em cứ đi xem TV đi.”
Ngữ khí không thích hợp lắm, có hơi bực bội một chút.
Qua mười phút sau thì trong bếp không còn động tĩnh gì nữa. Ngay khi Thẩm Thấm vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên sau lớp cửa kính mờ, phòng bếp như phát nổ, sáng rực cả lên, có thể nói là ánh lửa ngút trời. Thẩm Thấm bị dọa phát khiếp, dép cũng không kịp mang, vội vội vàng vàng chạy tới kiểm tra.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Mạnh Duy Tất bưng một đĩa trứng bác cà chua tới, đứng đó thở hồng hộc, giống như là vừa trải qua Thế chiến vậy.
Khi hai người nhìn nhau, Mạnh Duy Tất nhẫn nhịn, nói: “Ăn cơm thôi.”
Thẩm Thấm buồn cười, gật đầu, sau đó trêu anh, duỗi ngón tay ra, “Hôm nay em nhất định sẽ ăn ba bát cơm.”
Đầu ngón tay con gái trắng nõn nà, non như cỏ tơ. Mạnh Duy Tất cúi đầu trực tiếp ngậm vào miệng, sau đó cái lưỡi bắt đầu đảo vòng quanh. Một lúc sau anh mới buông tay cô ra, ra vẻ nghiêm túc nói: “À, còn anh thì đêm nay sẽ ăn em.”
Mỗi lần bị anh đùa bỡn như thế Thẩm Thấm liền thấy xấu hổ, luận về độ mặt dày cô không bao giờ học được như anh.
Có thể ăn được bữa cơm do chính tay Mạnh Duy Tất làm cũng được coi như một sự kiện quan trọng. Hai người ngồi trước bàn ăn, hài hòa vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp. Mạnh Duy Tất thậm chí còn muốn rửa tay và đi nấu súp.
Anh xúc động nói: “Thấm Thấm, về sau anh sẽ nấu thật nhiều bữa cơm cho em, được không?”
Thẩm Thấm ăn phải miếng trứng cà chua mặn chát, khổ mà không thể nói, bất giác lắc đầu, “Thế thì không cần dâu, anh cứ chuyên tâm làm Tổng giám đốc đi.”
Lúc đầu Mạnh Duy Tất còn thấy thất vọng, nhưng ngay sau khi anh nếm thử một miếng cà chua liền quay đầu nhổ ra.
Anh đầu hàng: “Ừ.”
Thẩm Thấm cười trộm, nhìn về phía Mạnh Duy Tất, đôi mắt như ẩn chứa hàng ngàn vì tinh tú nhỏ lấp lánh.
Mạnh Duy Tất bỗng nhiên nghiêm túc, đưa tay xoa xoa mặt cô, “Thấm Thấm, anh thích nhìn em tươi cười như vậy.”
Lời này vừa nghe là biết chân tâm thật ý. Thẩm Thấm xúc động, khẽ đáp: “Được, từ nay về sau em sẽ cười nhiều hơn.”
Buổi đêm tới, hai người mây mưa điên cuồng, như cá gặp nước.
Dù không nói hẳn ra nhưng hai người cũng đủ ăn ý để hiểu rằng Thẩm Thấm đã ngầm cho phép. Mạnh Duy Tất thôi không sử dụng biện pháp tránh thai đã từ rất lâu rồi. Anh thậm chí còn càng ngày càng nỗ lực ‘cày cấy’, mỗi lần hành sự đều giày vò Thẩm Thấm tới khi cô ngất đi mới thỏa mãn.
Sau khi xong chuyện, anh còn nâng eo cô lên, vô cùng ngang ngược, không biết đã học động tác này từ đâu, còn kề sát tai cô, nói lời lưu manh: “Bé Thấm, mau lên nào.”
Toàn thân Thẩm Thấm đã mềm nhũn, bị tiếng ‘bé’ của anh làm cho tai đỏ ửng.
Đêm nay anh làm rất hung bạo, ngày hôm sau Thẩm Thấm không thể tỉnh dậy như mọi người được, vẫn còn vùi người trong chăn ngủ không biết trời trăng gì. Mạnh Duy Tất khẽ nhàng rời phòng, mang quần áo tới phòng làm việc rồi mặc. Lúc ra ngoài anh còn dặn người giúp việc tới đây làm bữa sáng là tới chín giờ hẵng kêu cô dậy uống sữa.
Mạnh Duy Tất không gọi tài xế, một mình một xe chạy tới đại học Z.
Mà lúc này Thẩm Phinh đã chờ ở trước cửa trường học từ lâu, trang điểm rất kĩ, ăn mặc chỉnh tề, đi giày cao gót, trước khi rời phòng ngủ còn cố ý xịt chút nước hoa. Nét mặt của cô ta có chút vui vẻ, chủ yếu là thầm mừng rỡ trong lòng, nhìn theo bóng dáng chiếc siêu xe màu trắng của Mạnh Duy Tất đang tới gần, trong lòng rất đắc ý.
Tuy hiện tại không phải giờ tan học nhưng vẫn có không ít sinh viên đang ra vào ở cổng trường.
Mạnh Duy Tất bước từ trên xe xuống, cao to đẹp trai, khiến cho những người xung quanh không nhịn được mà nhìn vài lần.
Lòng hư vinh của Thẩm Phinh được thỏa mãn, cô ta chạy tới chào đón đon đả: “Anh rể, anh tới rồi! Hẳn đây là lần đầu anh tới trường chúng em nhỉ? Hôm nay để em làm chủ, mời anh ăn cơm được không?”
Cô gái này đã khôn khéo tính toán từng cái nhăn mày, từng cái cười mỉm, cô ta tin rằng không có người đàn ông nào có thể kháng cự được khi một cô gái xinh đẹp chủ động như thế. Mạnh Duy Tất nhìn cô ta, trong mắt hàm chứa ý cười, nhưng lại là cười lạnh.
Thời gian dần trôi, Thẩm Phinh không thể chống đỡ được ánh mắt như thế, mặt mày cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Cô ta mơ hồ nghĩ ngợi, chắc đây chẳng qua là anh đang chuẩn bị tâm lý mà thôi, nào ngờ ngay giây sau, Mạnh Duy Tất đã nói: “Đừng có gây sự với chị của cô nữa.”
Mặt Thẩm Phinh biến sắc.
Mạnh Duy Tất điềm nhiên nói: “Ở tuổi cô thì làm cái gì mà chẳng được, chưa ra trường thì học hành cho tử tế vào. Làm người trưởng thành rồi thì cũng nên biết đường mà kéo cái đầu mình trưởng thành theo đi, cứ phải gây chuyện với chị gái cô làm gì?”
Thẩm Phinh hoảng hốt chột dạ, lớp phấn dày công đắp nặn lên mặt cũng không che nổi vẻ mặt ảm đạm.
Mạnh Duy Tất từ trước tới nay đều hiểu rõ thương hương tiếc ngọc nên dùng cho đối tượng như thế nào, nếu đã là người không quan trọng thì mấy thứ lịch thiệp đó đều có thể miễn dùng. Anh chọc đúng là tim đen của cô ta, trong giọng nói chứa sự ghét bỏ, phản cảm: “Cô thích tôi sao?”
Thẩm Phinh xấu hổ vô cùng, cô ta chưa bao giờ ngờ rằng một người đàn ông ôn hòa lễ độ như anh lại có thể không nể mặt người khác tới vậy. Ngữ khí của anh kiên định, khí thế của anh luôn lấn át cô ta, ngay cả giả vờ khiêm tốn thanh minh cô ta cũng không có gan để nói.
Thẩm Phinh cúi gằm, mặt đỏ lựng như trứng tôm.
Cả người cô ta cứ còng xuống, khiến cho khí thế của Mạnh Duy Tất càng tăng thêm. Anh nhàn nhạt nói: “Cô không có tư cách để so bì được với chị của cô ―― tôi không tới đây để giảng đạo lý cho cô hiểu, tôi là đang cảnh cáo cô đó.”
Dứt lời, Mạnh Duy Tất lên xe rời đi.
Khí thế mạnh mẽ, sắc bén như vậy khiến những người qua đường hiếu kỳ, ai cũng ngoái lại nhìn. Thẩm Phinh đứng đó, bị anh cho hít khói xe, nhục nhã ê chề, bị coi là trò cười cho thiên hạ.
――
Tiệm thêu Thủy Tâm hôm nay hơi bận, Thẩm Thấm vừa mới tiếp đơn của một cặp đôi muốn tổ chức kỉ niệm đám cưới vàng cho cha mẹ. Bọn họ miêu tả chi tiết kiểu dáng và họa tiết mà cha mẹ yêu thích. Hai vợ chồng này ăn nói nhã nhặn, từ lời nói của họ có thể nhìn ra, họ thực sự rất hiếu thuận, quan tâm tới cha mẹ.
Đây cũng chính là một trong những lý do mà Thẩm Thấm thích nghề thêu này, từ đồ án tới vải vóc, tuy đều là vật vô tri, nhưng mỗi bộ lễ phục đều hàm chứa những câu chuyện khác nhau, chính điều này đã thổi hồn sống vào chúng.
Thanh Thanh đứng trước quầy tiếp đãi những người khách tới mua những đồ thủ công nhỏ, ngày mai là Tết Nguyên Đán, các học sinh được nghỉ rất nhiều, bầu không khí trong tiệm rất náo nhiệt.
Tới bốn giờ chiều, rốt cuộc họ mới có thể thảnh thơi.
Thanh Thanh là một cô gái mê tiền, cứ cầm khư khư cái máy tính ấn đi ấn lại, tính toán cộng trừ, hưng phấn nói: “Nay bán được ngàn tệ đó!”
Thẩm Thấm rót nước để uống, họng cô đã khô tới nỗi sắp bốc lửa rồi. Nghe vậy, cô cười, “Sao mà vui như được mùa thế.”
Phần lương Thẩm Thấm trả cho Thanh Thanh không hề bèo bọt, mới năm đầu khai trương thì việc làm ăn chưa phất lắm, nhưng về sau thì danh tiếng của Thẩm Thấm được truyền xa, tài nghệ thêu thùa của cô rất tốt, giá cả lại phải chăng, làm xong trọn một lễ phục có thể kiếm được số tiền lên tới sáu con số.
Công việc này tiêu hao rất nhiều tinh lực, mà cô chỉ chú trọng chất lượng chứ không trọng số lượng, âu cũng là vì không có chí làm ăn lớn, kiếm tiền nhiều gì cả. Có một hôm có thử xem số dư tài khoản mình là bao nhiêu, xem xong liền giật mình. Tiền cô gửi tiết kiệm ngân hàng, giờ đã có thể mua được một căn hộ nhỏ ở trong khu vực đường vành đai số 5 Bắc Kinh rồi.
Thẩm Thấm nhìn đồng hồ, nói với Thanh Thanh: “Hôm nay em tan làm sớm đi, chẳng phải lúc trước vừa nói là hẹn bạn trai đi xem phim sao?”
Thanh Thanh vui ra mặt, “Em cảm ơn chị chủ xinh đẹp!”
Cô gái trẻ hứng khởi bừng bừng, rời khỏi tiệm thêu, tới tầm chiều tối trong tiệm cũng không có việc gì, Thẩm Thấm định là tới năm giờ sẽ đóng cửa tiệm rồi về. Cô sắp xếp lại đồ vật, đi kiểm tra lại kho hàng. Lúc cô đang ngồi xổm trên đất kiểm tra mấy khay chứa đồ, cái chuông ở cửa ra vào bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng.
Thẩm Thấm theo phản xạ nói, “Hoan nghênh quý khách tới tiệm.”
Cô buông hộp may vá trong tay ra, xoay người.
Mà Bạch Chí Cương không biết từ lúc nào đã âm thầm đi tới sau lưng cô, khoảng cách gần tới nỗi có thể nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ông ta. Tim Thẩm Thấm đập thình thịch, vô thức lùi về sau, ánh mắt khiếp hãi như gặp địch.
Bạch Chí Cương cười híp cả mắt, nói: “Vừa thấy bác đã căng thẳng như vậy sao?”
Lúc ông ta nhếch miệng lên liền để lộ ra hàm răng ố vàng bẩn thỉu, Thẩm Thấm phải kìm cơn buồn nôn xuống, lạnh lùng nói: “Ông tới đây làm gì?”
“Nghe mẹ cháu nói, tiệm thêu này của cháu làm ăn phát đạt, bác quan tâm cháu nên tới đây xem xem tiền đồ của Thấm Thấm xán lạn như thế nào thôi.” Bạch Chí Cương ngó tới ngó lui, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cô, cười đểu giả vô cùng.
Thẩm Thấm xiết chặt nắm đấm, thậm chí có thời khắc cô còn muốn vung nắm đấm tới. Đúng lúc này, cái chuông cửa tiệm lại vang lên, người vào tiệm là Mạnh Duy Tất.
Mạnh Duy Tất tới đón cô về, vừa hay lại thấy Bạch Chí Cương ở đây.
Anh nhớ không nhầm thì đây là bác của Thẩm Thấm.
Mạnh Duy Tất đi tới bên Thẩm Thấm, nhỏ giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì em xong?”
Thần hồn Thẩm Thấm về lại người, như là vừa được vớt từ dưới nước lên vậy, cả đầu cứ ngu ngơ, trạng thái mất tập trung,
Cô nhất thời nghẹn lời, Mạnh Duy Tất liền nhìn về phía Bạch Chí Cương, giữ thái độ lễ phép của hàng con cháu, chào hỏi xã giao, “Chào bác.”
Bạch Chí Cương cười hằn cả nếp nhăn, “Cháu là chồng của Thấm Thấm hả, đúng là tuổi trẻ tài cao nhỉ.” Ông ta nói chuyện bình thường, “Từ nhỏ Thấm Thấm đã rất ngoan ngoãn, quan hệ với em gái tôi cũng khá hòa hợp. Hồi cấp hai con bé phải học bù trên trường nên tới chỗ tôi ở một thời gian.”
Thẩm Thấm đột nhiên cắt ngang, nói với Mạnh Duy Tất: “Máy phun sương trên bàn của em bị hỏng rồi, anh đi xem giúp em được không?”
Mạnh Duy Tất cảm thấy trạng thái của cô không đúng lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “Được.”
Sau khi bóng dáng của anh khuất sau tấm bình phong, Thẩm Thấm thở hổn hển, hạ giọng nói: “Rốt cuộc là ông muốn làm gì?”
Bạch Chí Cương cũng thay đổi sắc mặt, cười thâm sâu, “Lão Thẩm lúc nào cũng khoe người con rể này, khoe khoang lên trời xuống đất, như thể sợ người khác không biết ông ta có một người con rể giàu nứt đố đổ vách vậy. Cậu chàng này là thanh niên tốt đó nhỉ, cái xe đỗ ngoài cửa chắc là của cậu ta phải không? Xe sang đấy. Ầy chà, cháu đã nói cho cậu ta biết chưa nhỉ?”
Thẩm Thấm nuốt nước bọt, nghẹn lời chẳng thể nói gì.
Vẻ mặt Bạch Chí Cương ác độc, điệu cười của ông ta khiến cô sởn gai ốc, “Nếu như cậu ta biết được quá khứ của cháu, cháu nói thử xem, cậu ta có thể chịu đựng một người dơ bẩn như cháu không?”
Thẩm Thấm thật sự sợ hãi, mấp máy môi, gần như khóc nấc lên, “Ông là đồ cầm thú.”
Bạch Chí Cương bỗng nhiên tiến lên trước một bước, biểu lộ cực kì hung tợn, uy hiếp cô: “Mày thức thời một tí đi! Bằng không thì tao sẽ nói cho chồng mày biết! Để xem tới lúc đó cậu ta còn muốn mày nữa không!”
Đây chính là cơn ác mộng cả đời của Thẩm Thấm.
Cô không dám nói gì, cúi gằm mặt xuống, khẽ nức nở nghẹn ngào, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Mạnh Duy Tất vẫn còn đang ở đằng sau tấm bình phong, cô không muốn để anh lo lắng. Mà Bạch Chí Cương nhéo cái eo mềm nhũn của cô một cái, nụ cười càng ngày càng trở nên dung tục, được một tấc lại muốn tiến một thước. Ông ta bỗng nhiên cúi đầu, thầm thì bên tai Thẩm Thấm một câu khiêu khích.
Thẩm Thấm bỗng hoa cả mắt, máu xông lên đỉnh đầu, giống như một cây cung đứt dây, trong phút chốc đã toác ra làm đôi.
Cô giơ tay lên, hung hăng tát Bạch Chí Cương một cái.
Bạch Chí Cương không dám tin vào mắt mình, sau đó đưa tay bóp cổ cô, “Cái con nhỏ chết tiệt này!”
Thẩm Thấm đá trúng ông ta một cái, vô thức đưa chân ra đạp tới đạp lui. Bạch Chí Cương bị đá đau, vô thức buông lỏng tay ra. Trong lúc ông ta định đánh Thẩm Thấm thì Mạnh Duy Tất lao ra từ sau bình phong, dắt tay Thẩm Thấm ra sau lưng mình, sau đó hung hăng đẩy Bạch Chí Cương xuống đất.
Mạnh Duy Tất gào lên: “Ông làm cái gì vậy?!”
Vùng xương hông của Bạch Chí Cương đau tới độ run rẩy, nhìn anh một cách hung tợn. “Chắc cậu còn chưa biết đâu nhỉ.”
Thẩm Thấm bất giác kéo Mạnh Duy Tất lại, “Không sao đâu, anh đi trước đi. Em xin anh đó Mạnh Duy Tất.”
Mạnh Duy Tất nhíu mày, không hiểu vì sao.
Bạch Chí Cương cười gằn, chỉ muốn phá hủy Thẩm Thấm tới tận cùng, “Một đứa con gái như vậy mà cậu cũng có thể coi như bảo bối mà nâng niu trên tay được sao?”
Thẩm Thấm bỗng chốc sụp đổ, khàn cả giọng mà hét: “Ông câm miệng cho tôi!”
Mạnh Duy Tất nheo mắt lại, anh vốn nhạy bén, xâu chuỗi lại tất cả những sự việc có liên quan, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, trong đầu dần dần hình thành đáp án. Cộng thêm phản ứng của vợ mình, suy đoán của anh lại càng đúng.
Anh yên tĩnh vô cùng, chậm rãi đưa Thẩm Thấm ra sau lưng mình.
Chân phải còn chưa đứng vững đã bị Mạnh Duy Tất cho một quyền.
Bạch Chí Cương kêu gào thảm thiết, sau đó ánh mắt ông ta tối sầm, cả người nặng như chùy sắt, ông ta cảm thấy tròng mắt mình như muốn phát nổ. Mùi máu tanh tràn ngập khuôn mặt, thậm chí yết hầu ông ta cũng cảm thấy nhơ nhớp lạ kỳ.
Mạnh Duy Tất cũng không trì hoãn quá lâu, tiếp tục đưa chân đạp ông ta một cước.
Bạch Chí Cương vốn không phải là đối thủ của anh, cả người co rúm trên đất như một con chó dại. Thẩm Thấm bối rối vô cùng, mà với dáng vẻ này của Mạnh Duy Tất có vẻ như là muốn sống chết với gã này rồi. Anh còn chẳng thèm chớp mắt, không định chừa cho đối phương đường sống. Thẩm Thấm tiến tới ôm lấy eo Mạnh Duy Tất, “Mạnh Duy Tất, không đáng đâu anh!”
Mạnh Duy Tất muốn giết người đỏ cả mắt rồi, không nghe khuyên bảo nữa.
Thẩm Thấm dùng toàn lực kéo Mạnh Duy Tất về phía sau, khóc lóc gọi anh, “Chồng ơi.”
Nắm đấm đang đưa lên không trung của Mạnh Duy Tất bỗng khựng lại.
Thẩm Thấm vùi mặt vào lưng anh, đôi mắt đã ướt nhòa.
Bạch Chí Cương đã bị đánh thành bãi bùn nhão, cả mặt toàn máu là máu. Mạnh Duy Tất buồn bực không yên, quay người che mắt Thẩm Thấm lại, sau đó gọi điện thoại cho một người.
Rất nhanh sau đó đã có người tới lôi gã họ Bạch này đi.
Lúc này Mạnh Duy Tất mới dắt tay Thẩm Thấm ra khỏi tiệm thêu.
Hai người ngồi trên xe, Thẩm Thấm cứ cúi gằm mãi, sắc mặt trắng bệch, giống như một đứa trẻ đáng thương mắc lỗi, bị người lớn bắt quả tang vậy. Ngón tay cô cứ níu chặt ống quần, đầu ngón tay đã bị ép tới trắng xanh. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rồi lại như bị người ta dùng sắt nóng cắt ra thành nhiều mảnh vụn, cơn ác mộng này đối với cô mà nói thật khó để mở miệng.
Hơi ấm trong xe dần tăng lên, nhưng cô vẫn cứ lạnh run.
Cô không dám nhìn Mạnh Duy Tất, cô sợ hãi, lo lắng, hơn nữa, đây là điểm tự ti, nhát gan mà cô luôn giấu dưới đáy lòng bao năm qua. Đó chính là vết sẹo mà cô ép mình phải giấu đi, đó là một vết sẹo xấu xí khiến cô không thể quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt Thẩm Thấm đỏ hoe.
Mãi cho tới khi một bàn tay ấm áp bỗng nhiên chụp lên bàn tay cô, như một liều thuốc an thần vậy.
Mạnh Duy Tất trầm giọng nói: “Không phải là lỗi của em.”
Thẩm Thấm sững sờ, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Mạnh Duy Tất không nhiều lời, tìm một chỗ phù hợp rồi đỗ xe lại ven đường, anh rút ra một điếu thuốc, nhưng không hút mà chỉ để nó cháy dần dần. Anh để cho cô trút hết nỗi lòng, khóc gào lên, khóc tới nỗi không còn chút hình tượng nào, khóc tu tu như một đứa trẻ. Anh đợi tới khi cô nín khóc rồi mới lẳng lặng dập tắt tàn thuốc, sau đó cho cô một cái ôm để trấn an tinh thần.
Anh như đang nâng niu trong tay một thứ châu báu hiếm có trên đời, bàn tay dịu dàng phủ lên lưng cô.
Sau khi bố Thẩm đi bước nữa, Bạch Thù Lệ luôn có một sự phòng bị nhất định đối với người con chồng này, thêm với việc Thẩm Thấm từ nhỏ đã giỏi giang, cho nên khi sống chung dưới một mái nhà với Bạch Thù Lệ cô cũng không thoải mái gì. Dù rằng không phải lo về cơm áo gạo tiền, nhưng những vọng tưởng về việc có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ người nhà và nhận được sự chăm sóc, bảo vệ của bà ta thực sự là quá xa xỉ với cô.
Bạch Thù Lệ thuyết phục bố Thẩm, để cho Thẩm Thấm đi học cấp hai ở tỉnh lân cận.
Lúc đầu bố Thẩm không đồng ý, với thành tích của Thẩm Thấm, vào được trường trọng điểm ở Bắc Kinh là chuyện dễ như ăn bánh. Nhưng Bạch Thù Lệ cứ thuyết phục ông mãi, nói là trường trung học trọng điểm ở tỉnh bên thích hợp với người có năng khiếu về toán học như Thẩm Thấm hơn, còn nữa, đấy cũng là nơi ở của anh hai Bạch Thù Lệ, dù gì cũng là họ hàng thân thích, như thế thì cô có thể được chăm sóc chu đáo hơn.
Thẩm Thấm thực ra rất ít khi được gặp người bác trên danh nghĩa này của mình, lúc học cấp hai cô ở nội trú, chỉ tới Chủ nhật mới qua nhà Bạch Chí Cương ăn cơm hai lần. Cho tới một năm, Bạch Chí Cương cãi nhau với vợ, thậm chí còn muốn ly hôn, bầu không khí trong nhà không vui vẻ cho lắm. Lúc đó Thẩm Thấm cũng biết, vì vậy cô thức thời không đến nữa.
Tới kì nghỉ hè, Bạch Thù Lệ lại cho báo danh cho cô mấy lớp phụ đạo ở trường, lấy cớ như vậy để cô không thể về Bắc Kinh vào kì nghỉ hè, mà bố Thẩm chỉ nghĩ là con gái mình đang ở nhà anh vợ mình, chỉ cần chuyển cho cô tiền sinh hoạt là được.
Đây cũng chính là lúc ác mộng của Thẩm Thấm bắt đầu.
Bạch Chí Cương vừa mới ly hôn với vợ, trong nhà chỉ có một mình ông ta. Thẩm Thấm thường xuyên phát hiện ra cái nhìn của ông ta đối với mình không đúng lắm, làm cho người ta cực kỳ khó chịu. Một cô gái mười mấy tuổi thì làm sao có thể rành thế sự, nhưng bằng trực giác của mình cô vẫn có thể phân biệt người tốt, người xấu.
Ngay từ đầu, Thẩm Thấm đã không có cảm tình gì với ông ‘bác’ này.
Đã bước vào tháng tám nên nhiệt độ ngoài trời đều nằm ở ngưỡng ba mươi mấy độ, nóng bức khó chịu, ngay cả không khí cũng thấy đặc quánh.
Vào một hôm đi học về, Bạch Chí Cương bỗng đi vào phòng ngủ của cô, nói là muốn cho cô xem một số video hỗ trợ học tập. Mà cô bé Thẩm Thấm mới mười mấy tuổi cũng không nghi ngờ gì, chỉ khởi động máy tính, bật băng lên, là video mới mấy cô gái trần như nhộng, có nội dung hạn chế trẻ em.
Thẩm Thấm thét lên, đúng lúc này Bạch Chí Cương ôm lấy cô, nói ra những lời nhơ nhớp bẩn thỉu.
Thẩm Thấm liều mình phản kháng, nhưng lại chỉ càng đốt lên ngọn lửa dục vọng trong người đàn ông xấu xa này. Cô giống như một con thú nhỏ điên cuồng, liều lĩnh cắn xé. Lúc này chiếc áo phông trên người cô đã bị xé rách hết, để lộ ra đường cong tươi đẹp non nớt căng tràn nhựa sống của người thiếu nữ. Thẩm Thấm không biết lấy từ đâu ra sức lực, vươn tới bắt lấy cái cổ đang tới gần của Bạch Chí Cương, cắn thật mạnh.
Bạch Chí Cương đau đớn kêu to, đẩy Thẩm Thấm ra, hàm răng của cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Cuối cùng, Bạch Chí Cương tát cô một cú trời giáng, tới nỗi cô ngất xỉu luôn tại chỗ.
Bạch Chí Cương bụm lấy cái cổ đang chảy máu ròng ròng, đoán chừng là cô đã cắn trúng động mạch rồi. Trước khi đi, ông ta còn đạp hai phát vào bụng Thẩm Thấm, khiến cô đau tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cả năm đó kinh nguyệt của cô đều không được bình thường.
Thẩm Thấm chạy ra khỏi nhà Bạch Chí Cương, quần áo ví tiền gì đều không mang theo.
Cô lưu lạc đầu đường xó chợ, rõ ràng là có nhà mà lại chẳng thể về.
Cô gọi điện cho bố mình, nhưng người nghe lại là Bạch Thù Lệ. Thẩm Thấm nhỏ bé nức nở nói: “Dì Bạch, cháu muốn về lại Bắc Kinh.”
Bạch Thù Lệ nói mấy câu gì đó, cô cũng không rõ lắm, đại khái là Bạch Thù Lệ rất mất kiên nhẫn, trong giọng nói còn có chút chán ghét.
Thẩm Thấm tự vạch ra vết sẹo ngày đó, trong cơn gió mát đưa theo hương thơm bay tới, cô lẳng lặng nói cho Mạnh Duy Tất biết về quá khứ của mình.
Cô dồn hết dũng khí để nhìn về phía Mạnh Duy Tất, trong mắt đều là sự e dè khó nén.
Mạnh Duy Tất mãi chẳng nói gì, vẫn chỉ cười như lúc đầu, hiền hòa nói: “Không sao hết, bây giờ chúng ta về nhà.”
Trên đường về, mỗi khi gặp đèn đỏ, Mạnh Duy Tất đều sẽ đưa tay qua ghế phó lại, dịu dàng nắm chặt tay Thẩm Thấm. Radio trên xe chậm rãi phát một khúc tình ca, Mạnh Duy Tất đôi khi sẽ hát theo vài câu, mỗi khi đến những lời hát trữ tình, anh đều sẽ vô thức nhìn Thẩm Thấm.
Thật kỳ diệu.
Anh chẳng nói một lời an ủi nào, nhưng qua những hành động trấn an của anh, Thẩm Thấm dần dần bĩnh tĩnh lại.
Đêm nay, Mạnh Duy Tất đi ngủ sớm với cô. Anh ôm eo cô, chóp mũi cao thẳng cọ cọ vào xương quai xanh của cô. Thẩm Thấm sợ ngứa, uốn qua uốn lại.
Mạnh Duy Tất cười cười, hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua làn da cô.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Thẩm Thấm nghe thấy anh nói: “Thẩm Thấm, anh yêu em.”
Tới nửa đêm, Mạnh Duy Tất nhẹ chân rời giường, sang phòng làm việc. Anh ngồi trong phòng làm viêc mấy tiếng liền, ngắm nhìn đèn hoa rực rỡ vạn dặm đường bên ngoài khung cửa sổ, xem ánh điện ở phía đông dần tắt, phía tây lại dần lên đèn.
Giờ anh đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi.
Anh đã hiểu vì sao tính cách của Thẩm Thấm lại lạnh nhạt như vậy, hiểu vì sao điều kiện của cô ưu tú như vậy như lại chưa từng yêu đương với ai, hiểu vì sao cô luôn rất có chừng mực với mình, hiếm khi nào vùng vằng quá đáng, cũng đã hiểu vì sao ở trên mặt cô dù vui hay buồn đều có một vẻ u sầu man mắc, chẳng bao giờ tiêu tan.
Lúc trước anh cảm thấy Thẩm Thấm đối xử với anh chẳng quan tâm như cách anh đối xử với cô. Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân thực sự là một tên khốn kiếp, cô đã phải chịu cảnh ngộ như vậy, có thể mở lòng với anh như thế đã là hết sức rồi.
Cho tới khi gạt tàn đã chất chồng, anh mới dập đi điếu thuốc cuối cùng.
Mạnh Duy Tất cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.
Thời gian lại trôi qua như thường lệ, hai người cũng không nhắc lại chuyện lần trước nữa. Thẩm Thấm vẫn bận bịu thêu thùa ở tiệm như cũ, vội vàng hoàn thành bộ lễ phục kỉ niệm đám cưới vàng của đôi vợ chồng già trước thời hạn. lc còn giới thiệu hai người bạn nước ngoài tới tiệm của cô, bọn họ thực sự rất thích văn hóa Trung Hoa, hi vọng rằng có thể mua được hai bộ sườn xám truyền thống làm kỷ niệm.
Thẩm Thấm bận tới nỗi chân không chạm đất, trái lại, Mạnh Duy Tất lại thường xuyên tới đây với cô.
Cô cứ việc bận bịu thêu thùa, còn anh sẽ nhàn nhã ngồi trên ghế mây, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc lễ phục long phượng cuối cùng cũng thêu xong. Thẩm Thấm xoa xoa cái cổ nhức mỏi, ngẩng đầu lên nhìn chồng mình đang ngồi trên ghế mây, nở một nụ cười thấu hiểu.
Mấy ngày nay, Bạch Thù Lệ phải vội vàng chạy về thành phố C một chuyến.
Người ở dưới quê báo tin cho bà ta biết, Bạch Chí Cương say rượu, buổi tối trên đường về nhà đã bị người khác đánh thừa sống thiếu chết, bị thương nghiêm trọng, dù phẫu thuật xong đoán chừng cũng không thể khôi phục lại như cũ. Mà phí phẫu thuật thì Bạch Chí Cương không có, ông ta vốn không gửi tiền ngân hàng bao giờ. Mấy người anh chị em nhà họ Bạch cũng không ai chịu nhả tiền ra cho ông ta vay.
Cuối cùng họ nhất trí, ký vào văn bản đồng ý từ bỏ phẫu thuật.
Chuyện này truyền tới tai bố Thẩm. Lão Thẩm cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, sớm đã không vừa mắt với người anh vợ này. Vì thế, ông cãi nhau một trận với Bạch Thù Lệ, ý bảo bà ta bớt đụng tới mấy người họ hàng chỉ biết vô công rồi nghề ở quê đi.
Thẩm Thấm sau khi nghe xong chuyện này, trong lòng cũng đã có dự cảm.
Cô đoán ý Mạnh Duy Tất, cân nhắc mãi mới đành e dè mở miệng hỏi: “Người kia, ông ta…”
Không ngờ Mạnh Duy Tất lại thẳng thắn thừa nhận, “Anh không lấy mạng ông ta đã là nhân từ lắm rồi.”
Thẩm Thấm sững sờ.
Thứ xông lên đầu trước nhất không phải cảm động mà là lo lắng. Cô lo là Mạnh Duy Tất sẽ vì người đàn ông cặn bã kia mà làm ra những chuyện điên rồ.
Mạnh Duy Tất vừa nhìn đã thấu lòng cô, nắm lấy tay cô, cười xòa: “Ông xã em tự có chừng mực mà.”
Anh không muốn nói quá nhiều tới chuyện này, thời gian không gian đều đã thay đổi, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, không cần phải bới lại vết sẹo này của Thẩm Thấm làm gì. Dù là phẫn uất hay đồng tình, bênh vực kẻ yếu thì đều sẽ làm cô bị tổn thương lần nữa.
Mạnh Duy Tất dùng hành động thay lời nói.
Anh sẽ dùng mọi thứ trong khả năng của mình để cho Thẩm Thấm một chỗ dựa, dù có muộn màng.
Thẩm Thấm nhìn vào mắt anh, như bị chìm vào biển sâu, được sự dịu dàng của anh bao lấy, đây chính là cảm giác an toàn vô cùng tận.
Mãi sau, Mạnh Duy Tất mới đưa tay lau khóe mắt cô, thủ thỉ: “Ngoan, Thấm Thấm đừng khóc.”
Đêm nay, Thẩm Thấm kể cho anh nghe rất nhiều chuyện.
Nói về chuyện mẹ cô mất, về chuyện cuộc sống của cô ở trường học, kể việc vì sao cô học Ngôn ngữ Tây Ban Nha rồi lại quyết tâm đổi sang nghề thêu. Tại vì sao sự kiện đó, tính tình của cô thay đổi rất nhiều, không thích nói chuyện nữa, cũng không chủ động kết thêm bạn mới, thậm chí khi có nam sinh chủ động lấy lòng, ngỏ ý theo đuổi, cô cũng đều tránh như tránh tà.
Cô đã tới khám ở một phòng khám tâm lý, sau một năm mới dám dũng cảm giao tiếp, trở về cuộc sống thường nhật.
Thẩm Thấm vùi mình vào lòng Mạnh Duy Tất, thầm thì: “Lần đầu em gặp anh, em đã cảm thấy anh khá vừa mắt.”
Mạnh Duy Tất cười, “Vì vậy em liền quyết định gả cho anh sao?”
Thẩm Thấm thẳng thắn thừa nhận, “Vâng, dù sao thì cũng phải kết hôn, chọn người dễ nhìn vẫn tốt hơn.”
Mạnh Duy Tất bụm lấy lồng ngực, giả vờ đau khổ, “Ôi, chồng em bị tổn thương đó.”
Thẩm Thấm xấu hổ đỏ mặt, áy náy thực sự: “Em xin lỗi nhé Mạnh Mạnh, về sau em nhất định sẽ đền bù tổn thất cho anh gấp bội. Hay là, hay là anh cứ quên lời vừa rồi đi, coi như là chưa nghe thấy gì.”
Mạnh Duy Tất im lặng một hồi, sau đó chủ động nhắc tới, “Có phải em vẫn luôn để ý tới chuyện bạn gái cũ của anh không?”
Thẩm Thấm ngẩn người, không ngờ là anh sẽ nói thẳng ra như vậy.
Cứ thẳng thắn với nhau mới dễ bày tỏ tình cảm, cô cũng thành thật, “Vâng. Mọi người đều đồn rằng anh đã yêu cô ấy vài thập niên, mãi không quên.”
“Làm gì mà được vài thập niên, làm như anh là lão già khú đế vậy đó hả.” Mạnh Duy Tất bất mãn, nói: “Là người nào đồn linh tinh thế, anh sẽ gửi trát hầu tòa cho người ta.”
Thẩm Thấm mỉm cười, cúi đầu xuống.
Mạnh Duy Tất nói: “Đúng là anh đã từng yêu, nhưng cũng chỉ là đã từng thôi. Hai đứa bé của người ta giờ đã có thể đi mua tương cho mẹ rồi, nhắc tới những thứ này chính là đang quấy rầy cuộc sống của người ta, như thế chắc chắn là vô duyên đúng không nào?”
Thẩm Thấm gật gật đầu, thế đã đủ rồi.
Có một câu nói kia của anh, là đủ rồi.
Mạnh Duy Tất ôm sát cô, những gốc râu mới nhú trên cằm cọ cọ vào mặt cô. Anh nói ra lời tự đáy lòng mình: “Thấm Thấm, anh yêu em còn nhiều hơn những gì em tưởng.”
Thẩm Thấm bị lời tỏ tình trắng trợn này của anh làm cho nghẹn lời, không nói được gì, chỉ đành mím môi cười trộm.
Mạnh Duy Tất cúi đầu xuống, trêu chọc cô, hỏi nhỏ: “Vừa nãy là ai nói về sau sẽ đền bù gấp bội cho anh hả? Thẩm Thấm nói lời không giữ lấy lời, lời hứa của em không được tính, anh bị em lừa nhiều quá rồi. Anh kệ đấy, anh không muốn cái ‘về sau’ của em, anh muốn em bây giờ cơ.”
Tay của anh bắt đầu làm xằng bậy, trong mắt cũng bắt đầu chan chứa sự phóng túng cuồng dã.
Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu.
Thẩm Thấm ôm lấy anh, như cá nước thân mật. Chiếc hôn nồng thắm như bông hoa nở rộ sau mưa, Thẩm Thấm khẽ nhắm mắt lại ――
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]