Hai người đã kết hôn được một năm, nhưng rất ít khi nào Mạnh Duy Tất về thăm gia đình bên vợ, một là do công việc bận rộn, hai là vì chính Thẩm Thấm cũng không hay về cho lắm. Hình như cô không quá thân thiết với mọi người trong nhà, Mạnh Duy Tất cũng tưởng rằng do tính cô thế, cộng thêm nữa là quan hệ nhà họ Thẩm khá phức tạp, vậy nên cô có như thế cũng là hợp lý.
Không bao lâu sau, bố Thẩm cũng về đến nhà. Ông tới chào hỏi họ hàng trong nhà trước, rồi quay sang trò chuyện vui vẻ với Mạnh Duy Tất, người rể hiền này của ông quan trọng hơn đám họ hàng xa gần này rất nhiều. Mạnh Duy Tất cũng thể hiện thái độ lễ phép và kính trọng, biết cư xử chừng mực, giữ mặt mũi cho bố Thẩm.
Bạch Thù Lệ đã kêu mấy người giúp việc chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn. Mạnh Duy Tất đương nhiên là ngồi bên cạnh bố Thẩm, sau đó già trẻ trong nhà chia nhau ra ngồi theo thứ tự. Bạch Chí Cương ngồi ở bên trái bố Thẩm, chỗ ngồi bên cạnh ông ta còn trống, đáng ra chỗ đó là của Thẩm Thấm.
Thẩm Thấm đứng nguyên tại chỗ, bước từng bước chậm rì.
Bạch Thù Lệ thúc giục: “Thấm Thấm, ngồi mau đi.”
Bạch Chí Cương cũng quay đầu nhìn, cười với cô: “Chắc Thấm Thấm không quen bác rồi.”
“Sao lại không quen.” Bạch Thù Lệ nói: “Hồi cấp hai con bé học trường nội trú ở thành phố C, tới kì nghỉ hè lại phải học bù nên ở nhà anh hai còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh/3536722/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.