Editor: Peachy
Đêm đó, sau khi về nhà Tống Ngạn Thành lập tức gọi một cuộc điện thoại, không đến một tiếng sau, con chó đã bị bế đi mất.
Lê Chi chần chừ rất lâu mãi mới lấy hết dũng khí ra hỏi: "Này, anh bán nó cho quán thịt chó thật đấy à?"
Rõ ràng là Tống Ngạn Thành không muốn nói chuyện, chỉ bày ra biểu cảm "có vấn đề gì không".
Lê Chi cho là thật, "Con chó mới được ba tháng tuổi, anh hi vọng nó sẽ biết được những gì?"
Tống Ngạn Thành quay đầu tán thành, "Cũng đúng, dù sao có người đến tuổi trưởng thành rồi nhưng hiện tại cũng không hiểu chuyện lắm."
"..." Lê Chi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: "Thì nhìn thôi."
Sau cái nhìn thật thật ảo ảo ấy, anh quay người trở về phòng ngủ.
Không thể trông chờ vào chuyện người đàn ông này có thể nói chuyện giống người được. Mãi sau này Lê Chi mới biết, Tiểu Lông Vàng được đưa tới chỗ thầy dạy chó để huấn luyện lại, thời gian trở về còn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân nhà nó.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Ngạn Thành nhìn thấy Lê Chi vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc kịch bản. Đèn lớn tắt, cô chỉ cầm theo một chiếc đèn nhỏ vừa đủ để chiếu sáng cho bản thân cô, không ảnh hưởng tới người khác. Cô mặc một bộ quần áo có màu sắc trong trẻo, kiểu dáng đơn giản, phác họa được đường eo thon thả.
Trong ấn tượng của anh, mấy ngày nay chắc là cô không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh/154556/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.