Edit: Mr.Downer
Có lúc Kiều Nhiên vừa mới tỉnh giấc, sẽ có chút hốt hoảng, cảm giác mình vẫn là Ôn Đình. Cảm giác không tỉnh táo bất chợt này sẽ kéo dài một lúc, mãi đến khi Cận Hàn Bách gọi tên cậu.
Một tia sáng xuyên qua giữa hai mảnh rèm cửa sổ, vừa vặn chiếu vào mặt Kiều Nhiên. Cậu cau mày, chậm rãi mở mắt ra, bị nắng chói nên phải nheo mắt lại.
Kiều Nhiên vừa nằm mơ, trong mộng, cậu dùng thân phận Ôn Đình mới vừa vào ở trong biệt thự. Cậu cởi sạch chính mình đứng trước mặt Cận Hàn Bách. Nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt hiện ra nét xa cách của Cận Hàn Bách, đành phải thở dài rời đi. Cậu trần trụi trở về căn phòng của mình, co người thành một khối.
Cảm giác thất lạc trong mộng có chút mãnh liệt, dẫn đến lông mày của Kiều Nhiên mãi cứ nhíu mặc dù đã thức dậy. Cậu nhìn Cận Hàn Bách, vươn ngón tay đồ lại bờ môi anh.
Cận Hàn Bách tỉnh lại khi cậu vừa chạm vào mặt anh, Kiều Nhiên đối diện với anh, trong nháy mắt còn có chút bối rối, vội vàng nhắm mắt, thấp giọng xin lỗi: "Đã quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi rồi."
Cận Hàn Bách nhìn cậu, hắng giọng rõ ràng rồi mới lên tiếng: "Hả?"
Trên mặt Kiều Nhiên có chút áy náy: "Chỉ là em... Không kiềm lòng được, xin lỗi."
"Không kiềm lòng được muốn làm gì?" Cận Hàn Bách cười, kéo Kiều Nhiên vào trong lồng ngực, đưa tay vuốt ve eo của cậu, "Lại muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-tham-tinh/1317766/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.