Edit: Mr.Downer
Sáu giờ sáng, bác Kỷ thức dậy, ngay lập tức đi lên lầu nhìn Kiều Nhiên. Không thấy có người ở trong phòng, ông bèn đi tới phòng của Cận Hàn Bách.
Cửa phòng không khoá, Kiều Nhiên đang nằm trong lồng ngực Cận Hàn Bách ngủ ngon lành.
Cận Hàn Bách làm động tác "suỵt!" với ông.
Trong lòng bác Kỷ rất vui mừng, nhưng ông vẫn quyết định nên lên tiếng khi nhìn thấy gương mặt của Kiều Nhiên. Bác Kỷ nhẹ chân bước đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, đã cho cậu ấy ăn cái gì rồi chứ?"
Cận Hàn Bách ngớ ra, chớp mắt hỏi: "Không có."
"Có uống nước chứ?" Quản gia lại hỏi.
"... Không có."
"..." Quản gia nhìn đôi môi khô khốc của Kiều Nhiên, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
"Cậu ấy không chịu ăn gì kể từ hôm thiếu gia đi, nước cũng không uống. Đứa bé này quá cứng đầu, khuyên thế nào cũng không nghe." Ánh mắt bác Kỷ nhìn Cận Hàn Bách ít nhiều gì cũng mang theo chút trách cứ, tính cách của Kiều Nhiên thật lễ phép, ai không thích cậu. Cận Hàn Bách cãi nhau với cậu, còn muốn đuổi cậu đi, những người khác không dám nói ra nhưng trong lòng vẫn có ý kiến.
Làm cái gì mà dữ vậy, có chuyện gì không thể từ từ nói.
Trong tâm lý Cận Hàn Bách cũng phải chịu xung kích rất lớn vào tối hôm qua, Kiều Nhiên khởi tử hoàn sinh trở về bên anh, cậu bé luôn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hoá ra chính là người yêu đã mất. Cận Hàn Bách bình tĩnh trên mặt, nhưng sóng lớn mãnh liệt trong lòng, anh bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-tham-tinh/1317762/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.