Gia Kì cũng không có ý định rời đi, bởi lẽ cô chỉ vừa mới kéo gần khoảng cách với anh và con nếu bây giờ rời đi quả thật là không đành lòng, cô đưa tay áp lên khuôn mặt như sắp vỡ òa của anh.
"Nếu em đi thì anh có nỡ không"
Lăng Bắc Dịch cầm lấy đôi tay đang áp lên má mình."Nếu em đi thì anh sẽ rất đau lòng nếu như anh nói không thì là đang dối lòng mình rồi nhưng nếu em muốn tiếp tục ước mơ của mình thì anh cũng không thể nói gì thêm".
Đối với anh cảm giác hạnh phúc là khi được ở cạnh cô, được nhìn thấy người mình yêu đã là quá đủ. Nhưng nếu cô đi thì cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi này cũng trôi qua thật nhanh.
Việc rời đi Gia Kì cũng chỉ nghĩ đến cách đây vài ngày trước khi cô nhận được cuộc gọi từ người bạn học cùng khoa thiết kế ở đại học Bắc Kinh rằng vị gia sư mà cô đã mến mộ khi còn đi học đang tiếp nhận thêm học viên mới và đây cũng là đợt tiếp nhận cuối cùng của bà ấy, nếu bây giờ cô không đăng kí thì không còn cơ hội nào nữa.
"Em xin lỗi, khi phải rời xa anh và con không khoảng thời gian này nhưng đây sẽ là cơ hội mà em phải nắm bắt"
Cô đã giành cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất để sông với những khoảng thời gian khắc khổ mà đáng lẽ khoảng thời gian ấy phải để cho cô được sống với đam mê của mình mới đúng. Lăng Bắc Dịch bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-cua-trai-tim/3123297/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.