Khoảng thời gian ba ngày thật ngắn ngủi làm sao mới đó mà chỉ còn một ngày nữa là Gia Kì phải sang Pháp rồi những ngày qua cô chưa dám nói việc mình sẽ đi cho tiểu Thiên nghe nhưng cũng không thể dấu thằng bé mãi được nên Gia Kì quyết định hôm nay sẽ nói cho thằng bé hiểu.
" Huhu...hức con không chịu đâu...hức mẹ đi rồi tiểu Thiên không được ôm mẹ nữa rồi sao. Mẹ không cần tiểu Thiên nữa rồi, mẹ lại bỏ rơi tiểu Thiên nữa sao"
Gia Kì chỉ vừa nói với cậu rằng sẽ rời đi sang Pháp thì cậu đã òa khóc lên rồi một mực ôm chặt lấy cô như sợ rằng nếu buông ra mẹ sẽ lại bỏ rơi mình lần nữa vậy.
"Được rồi ha... tiểu Thiên đừng khóc nữa, mẹ đi rồi sẽ về mà, mẹ không bỏ Thiên đâu mẹ chỉ đi sáu tháng rồi lại về với con có được không"
" Mẹ sẽ không đi luôn chứ, nếu mẹ đi xa như vậy thì cho con đi cùng luôn có được không"
"Không được đâu nếu tiểu Thiên cùng mẹ thì Baba sẽ buồn lắm đó, con ở lại an ủi Baba giúp mẹ được không, mẹ cần siêu anh hùng của mẹ không khóc nữa và sẽ là chỗ dựa tinh thần của Baba khi mẹ đi được chứ"
Phải nói mặc dù tiểu Thiên có hơi mít ước nhưng vẫn là một cậu bé rất hiểu chuyện cậu hiểu nếu mẹ đi cậu sẽ rất buồn nhưng nếu cậu đi cùng mẹ thì bố phải làm sao, suy nghĩ một hồi lâu cậu mới ngừng khóc ngước mặt lên nhìn Gia Kì. Bắt chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-thanh-cua-trai-tim/3123295/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.