Editor: huyetsacthiensu
Chuyện công đã bàn xong, Hứa Tiêu Nhiên nhìn Ngô Đồng cất xong mấy thứ đồ kia đang muốn cáo từ để rời đi, Ngô Đồng lại đưa tay ra ngăn động tác của hắn lại, cũng không nói lời nào, chỉ là đứng dậy, dẫn đầu đi phía trước, Hứa Tiêu Nhiên bộ dáng phục tùng đi phía sau nửa bước đuổi theo.
Hai người đi đến một đình nghỉ mát trong hoa viên, ở giữa trên bàn đã bày xong đồ ăn ngon rượu ngon, hoa cỏ tranh nhau đua nở đón mùa xuân đến, thật là một nơi trăm hoa đua nở. Chỉ đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy lại không có người thưởng thức, hai người nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người) mặt mày đều vô cùng nghiêm túc, không tiếng động ngồi xuống.
Ngô Đồng đưa cánh tay thon dài ra rót rượu cho Hứa Tiêu Nhiên.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện tư, ta không phải là Thái Tử, ngươi cũng không phải Đại thiếu gia của quốc công phủ.”
Hứa Tiêu Nhiên đang muốn cảm ơn, động tác chợt dừng lại, nhìn về phía Ngô Đồng đang ngồi đối diện bộ dáng rõ ràng là có việc muốn nói, hai hàng mày thoáng nhướn, rồi sau đó thản nhiên ngẩng đầu, ngón tay thon dài nắm chặt chén rượu trắng sáng nâng lên giữa không trung. Ngô Đồng cũng cười mộtcái, rót cho mình một ly, hai chiếc chén va chạm vào nhau giữa không trung phát ra một tiếng thanh thúy, uống một hơi cạn sạch.
âm thanh đặt chén xuống vang lên nhẹ nhàng, mới vừa rồi, vừa rồi hai người còn nhìn nhau cười thoải mái cũng tản đi, vẻ mặt của hai người cũng thu lại. Ngô Đồng nâng mắt lẳng lặng nhìn về phía Hứa Tiêu Nhiên ở đối diện, con ngươi đen như mặc nhìn không rõ cảm xúc, qua thật lâu mới thẳng thắn “Ngươi cảm thấy, An Dương thế nào?”
Chỉ bảy chữ đơn giản, lại làm cho Hứa Tiêu Nhiên đang nín thở chờ đợi trở tay không kịp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177890/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.