Sau khi An Dương nghe được những lời của A Đoàn suy nghĩ một lúc, lúc sau đột nhiên cười không ra tiếng. Cũng chưa nói gì, chỉ hỏi “Ta hỏi ngươi, Đại ca ta cần phải có thế lực bên ngoài giúp đỡ mới có thể lên ngôi được hay sao?”
Lắc đầu, không chút do dự.
Nếu Thái Tử ca ca cần những cái đó, lúc trước huynh ấy cũng không cần phải khăng khăng cố chấp đến biên cương. Bây giờ danh vọng của huynh ấy đã đạt đến trình độ không thể với tới, quả thật chính là lòng dân đều hướng vào, cần gì thế lực bên ngoài giúp đỡ nữa?
“Vậy là được rồi.” An Dương gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo là sức mạnh thật sự “không sai, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, nhưng nếu như là thuyền cực lớn, chỉ sóng biển động trời mới có thể lay động thì sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đoàn đờ đẫn trong nháy mắt, An Dương cười “Ngươi coi thường Đại ca ta.”
Càng coi thường chính ngươi.
nói đến đây sao An Dương còn không hiểu nữa? Chẳng qua là Đại ca muốn thăm dò chỗ sâu nhất trong lòng A Đoàn một chút thôi. Từ nhỏ A Đoàn đã ổn trọng, có tâm trạng gì cũng không thể hiện ra bên ngoài. Bản thân với nàng cùng nhau lớn lên, nhiều lúc cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì, A Đoàn có tâm sự cũng không biết nói với người bên ngoài, chỉ biết một mình suy nghĩ.
Vốn tưởng chỉ có mình mới bị nàng đổ một bức tường ngăn cách như vậy, không ngờ Đại ca cũng bị như vậy.
Vừa nghĩ đến Đại ca không gì là không làm được của mình thật ra cũng không có cảm giác an toàn, vậy mà lại nghĩ ra ý tưởng này để thăm dò, làm sao lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ? Bản thân tuyệt đối sẽ không chỉ điểm cho nàng, dù sao cả hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-menh-hoang-hau/2177888/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.