Sau cùng, Vương Chột quyết định mua một căn nhà nhỏ trong nội thành bằng tiền tích cóp của gã, âu cũng là để tiện cho việc chăm sóc Trần Vũ. Một đứa trẻ mà cứ bắt nó ở trong rừng mãi cũng chẳng được, căn nhà tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho hai người có thể sống qua những năm tháng khó khăn này.
Trần Vũ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, đêm hè oi bức cứ liên tục kéo nó dậy từ những cơn ngủ mơ hồ, phần là vì tiếng ve kêu nhói tai, mà cũng có thể là vì tiếng mài đao của Vương Chột.
Vương Chột lại thở dài, khác hẳn với vẻ ngoài thô lỗ của mình Trần Vũ biết Vương Chột là một người sống rất nội tâm. Lúc nào ông cũng nô đùa cười giỡn với mọi người, chỉ để khi đêm về mới thở dài ngao ngán. Chả biết Vương Chột nghĩ gì nữa nhưng đêm nào hầu như cũng thế.
Trần Vũ giả vờ như mình đang ngủ nó kéo tấm chăn lên che ngang mặt mắt mở ti hí âm thầm quan sát Vương Chột. Phòng ngủ của hai người khá chật chội, Trần Vũ được dành hẳn cho một cái giường gỗ mua lại giá rẻ từ hiệu thuốc đầu đường còn Vương Chột thì ngày nào cũng chợp mắt trên một tấm vải sơ được trải dưới nền gạch.
Vương Chột mài đao thật lâu, mỗi lần tiếng đá mài chạm vào thân đao là Trần Vũ lại nghe Vương Chột thở dài một cái. Đôi khi ông còn ngó ra bên ngoài cửa sổ như ngóng xem có ai tới tìm mình hay không. Nhưng đáp lại sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ma/3066000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.