Giọng nói của Vương Nhất trầm như sấm, tiếng của hắn vang vọng từng ngóc ngách trong toàn bộ lâu đài.
Rắc rắc rắc-----
Cửa sổ thuỷ tinh cũng vỡ tan tành, từng mảnh kính rơi xuống đất.
Mọi người trợn trừng mắt, tim không khỏi run lên. Trong phút chốc, họ đều cảm thấy khó thở vì áp lực từ sát khí nghịch thiên, thậm chí hồn phi phách tán.
Ngay sau đó, Lý Tuyết Nhi bỗng hoàn hồn, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng.
“Là giọng của anh rể, anh rể không sao rồi!”
Hai tiếng anh rể khiến mi mắt của hai ba con Lý Tinh Sở giật mạnh rồi lập tức trợn tròn mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người mà Lý Tuyết Nhi gọi là anh rể chính là Vương Nhất. Rõ ràng anh ta đã sai đại ca của thế giới ngầm Lý Hổ đi giết Vương Nhất rồi mà, sao hắn ta vẫn còn sống?
Lý Tinh Sở nheo mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất. Anh ta phát hiện cả người Vương Nhất không có vết thương nào, thậm chí quần áo còn không bị nhăn!
“Sao có thể?”
Lý Phan cũng rất sửng sốt, ông ta nhìn Vương Nhất mà không nói nên lời.
Lạc Thanh Thuỷ cũng không dám tin vào mắt mình, thậm chí bà ta còn dụi mắt nhìn lại, sau đó mới tin.
Ngoài hai người Vương Nhất và Lãnh Nhan ra, bên cạnh họ còn có một bóng người nho nhỏ.
Cô bé như được khắc bằng ngọc, mặc một bộ váy lolita đáng yêu như búp bê. Đó chính là con gái Vương Nhất, Vương Tử Lam.
Vương Nhất dắt tay bé rồi cứ thế đi vào bên trong vương tộc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/310652/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.