Chương trước
Chương sau
Bị tát một cái, mặt của Châu Mỹ Ngọc sưng lên.
Bà ta kinh ngạc nhìn Châu Chí Kiên, rất nhanh biểu cảm trên mặt trở nên ngây ngốc: “Ba, tại sao đánh con?”
Đám người, Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa cũng nhìn tới mơ hồ, không phải nên đánh Vương Nhất sao, sao lại đánh Châu Mỹ Ngọc?
Chỉ có Vương Nhất hiểu đầu đuôi của sự việc, lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhà họ Châu này, tốc độ còn khá nhanh.
“Đánh mày đấy!”
Châu Chí Kiên mặt mày u ám nhìn Châu Mỹ Ngọc, lớn tiếng mắng: “Nhìn mày đã mang tới rắc rối lớn cỡ nào cho nhà họ Châu đi, đều là vì mày, nhà họ Châu của tao mới rơi tới bước đường này!”
Những lời này làm cho đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa đều mờ mịt.
Nửa đêm hôm qua Châu Chí Kiên suy đoán ra đầu đuôi của cả sự việc, bọn họ cũng không ở đó, cho nên cũng không biết nguyên nhân nhà họ Châu gặp nạn.
“Ba, ba rốt cuộc đang nói cái gì?”
Châu Mỹ Ngọc đè nén lửa giận trong lòng mà nói: “Con dẫn Mộng Đình Mỹ Hòa mới vừa về nhà mẹ đẻ, chuyện gì cũng không biết, sao có thể trách lên đầu con chứ?”
“Ông nội, ông như này cũng quá không rõ phải trái rồi?”
Thấy mẹ của mình chịu đối đãi bất công, Lý Mộng Đình cũng đứng ra nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi, mẹ là bên bị ức hiếp, ông không đánh tên phế vật đó thì cũng thôi đi, vậy mà đánh mẹ cháu? Hơn nữa nói không chừng là nhà họ Châu của ông làm ăn không đàng hoàng, dẫn tới kẻ thù thì sao?”
Nếu không biết chân tướng sự việc, Châu Chí Kiên có tức giận nữa cũng sẽ không đánh Châu Mỹ Ngọc, nhưng sau khi biết chân tướng sự việc, Châu Chí Kiên đâu có thể đè nén cỗ lửa giận này?
“Tốt, nếu các người đã không phục, vậy tôi cho các người nhìn cho hiểu!”
Châu Chí Kiên hừ một tiếng, sau đó quay đầu nói với Châu Vỹ Dạ: “Khiêng thằng cháu mất dạy đó lên đây!”
“Vâng.”
Trong mắt Châu Vỹ Dạ tràn ngập sự đau đớn, ngay cả mắt cũng khóc sưng, quay đầy vẫy tay.
Sau đó, bốn năm người đàn ông cường tráng khiêng một cái cáng đi xuống, trên cáng là một thanh niên hơi thở thoi thóp nằm đó, đặc biệt là một cái chân, càng khủng khiếp, bị đánh tới biến dạng nghiêm trọng.
“Anh Quốc Hưng?!”
Nhìn rõ người thanh niên trên cáng, Lý Mộng Đình lập tức co rút đồng tử, không nhịn được mà bịt miệng lại, sửng sốt thốt lên.
“Quốc Hưng, cháu làm sao vậy?”
Châu Mỹ Ngọc cũng bị dọa cho tái nhợt mặt mày, nhanh chóng chạy tới bên cáng, muốn hỏi han thì bị Châu Vỹ Dạ đẩy mạnh ra.
“Cô cút ra cho tôi, tránh xa con trai của tôi ra!”
Ánh mắt Châu Vỹ Dạ nhìn Châu Mỹ Ngọc tràn ngập ý hận: “Các người hại con trai tôi biến thành như này, tôi làm ma cũng không tha cho các người!”
Vẻ mặt của đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hoa vụt qua sự u ám, họ không dám thở mạnh, bọn họ không ngờ, Châu Quốc Hưng hôm qua còn khỏe mạnh, hôm nay đã bị đánh gãy một chân.
Nửa đêm hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Nhất đứng ở trên cùng của đám người, nhìn tình trạng thê thảm của Châu Quốc Hưng, trên mặt cũng nở nụ cười.
Châu Chí Kiên làm việc không hổ là tàn độc, để chuộc tội, ngay chân của cả cháu ruột của mình cũng có thể đánh gãy.
“Nhìn thấy chưa? Nếu không phải chúng mày liên lụy tới các nhà này, nhà họ Châu, cũng sẽ không biến thành như hiện nay, tao cũng không cần đánh gãy một chân của Quốc Hưng.”
Châu Chí Kiên hút sâu một hơi, tức giận nhìn đám người Châu Mỹ Ngọc, nói.
Vừa dứt lời, cơ thể của đám người Châu Mỹ Ngọc đều run rẩy, giống như tim bị bóp, chân của Châu Quốc Hưng là do chính tay Châu Chí Kiên đánh gãy sao?
“Bọn mày đã hại nhà họ Châu thành như này, còn dám ở bên ngoài gây sự? Xem tao có đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày không!”
Châu Chí Kiên càng nói càng tức giận, nói rồi thì lao tới, muốn đánh Châu Mỹ Ngọc, dọa Châu Mỹ Ngọc la lên.
“Ba, dừng tay, con là con gái của ba mà aaaa---”
Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa cũng lũ lượt cản ở trước mặt Châu Chí Kiên: “Ba, ba bình tĩnh!”
“Con gái?”
Châu Chí Kiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm lãnh nhìn Châu Mỹ Ngọc, cơn giận còn chưa tiêu: “Con gái gả đi giống như bát nước hắt đi, mày đã không phải là người của nhà họ Châu chúng tao nữa.”
“Cái gì?!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc lập tức biến sắc.
Từ trước đến nay, bà ta ở nhà họ Lý có thể mặc sức sai khiến, chính là vì có bối cảnh của nhà họ Châu chống lưng, bây giờ Châu Chí Kiên nói ra câu này, há chẳng phải, chỗ dựa lớn nhất của bà ta mất rồi hay sao?”
Châu Chí Kiên đã tức tới mức đỏ bừng mặt, tức tới mức không thở được, nhưng Vương Nhất lại không cảm thấy một chút thành ý, càng giống kiểu chịu thua mềm nắn rắn buông.
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc tái nhợt trốn ở đằng sau Lý Thiên Dương, thấy vậy, Châu Chí Kiên lập tức dừng bước, quay đầu lại, chỉ vào Châu Quốc Hưng bị đánh gãy một chân và nói: “Thằng cháu mất dạy, còn không mau quỳ xuống, dập đầu!”
Bụp---
Dưới ánh mắt khó tin của những người ở đây, Châu Quốc Hưng kéo lê cái chân bị gãy nghiến răng quỳ ở trước mặt Lý Thiên Dương, đầu đập mạnh xuống đất.
“Dượng hai, xin lỗi, cháu không nên giúp dì hai đập công ty của dượng, còn đánh dượng bị thương!”
“Thiên Dương, con gái của ba bất hiếu, gây rắc rối cho con rồi!”
Châu Chí Kiên cũng cúi người 90 độ, cúi đầu, nói với Lý Thiên Dương: “Bây giờ ba thay mặt con gái bất hiếu đó của ba, dẫn theo hung thủ là thằng cháu bất hiếu, đến xin lỗi con, hy vọng con rộng lượng đừng chấp tiểu nhân, bảo bạn của con tha cho nhà họ Châu của ba!”
“Cầu xin ông, tha cho nhà họ Châu!”
Những người của nhà họ Châu ở đằng sau cũng đồng loạt cúi người 90 độ, cùng nhau xin lỗi.
Nhất thời, âm thanh cộng hưởng, vang vọng ở trong tai của mỗi người.
Một màn này gây chấn động tâm hồn của Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình.
Đám người Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa, Lý Xung đều ngây ngốc, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Lý Thiên Dương lúc này cũng sửng sốt nhìn Châu Chí Kiên, không dám tin, ba vợ vậy mà cúi người xin lỗi ông ta.
Lúc đầu, khi ông ta cưới Châu Mỹ Ngọc, tất cả mọi người đều xem thường ông ta, ba vợ của ông ta – Châu Chí Kiên, càng coi ông ta như người hầu, bây giờ vậy mà hạ giọng cầu xin ông ta tha cho nhà họ Châu.
Bỗng nhiên, Lý Thiên Dương nhớ ra điều gì đó, ông ta quay đầu nhìn sang Vương Nhất.
Vẻ mặt của Vương Nhất rất bình thản, lạnh lùng nhìn nhà họ Châu xin lỗi, không nói một câu.
Bỗng chốc, trước mắt Lý Thiên Dương chợt mơ hồ.
Những lời mà Vương Nhất nói với ông ta ngày hôm qua vẫn hiện ở trước mắt, lúc đó ông ta còn tưởng chỉ là lời nói an ủi, không ngờ Vương Nhất thật sự khiến nhà họ Châu trả giá đắt!
“Ba, mọi người đang làm gì vậy?”
Châu Mỹ Ngọc còn chưa ý thức được chuyện này là như nào, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Ba của bà ta và tất cả mọi người của nhà họ Châu vậy mà xin lỗi chồng của bà ta, vậy sau này ở cái nhà này rốt cuộc là ai quyết?
Bốp!
Châu Chí Kiên tát một cái vào mặt Châu Mỹ Ngọc, tức giận nói: “Mày im miệng cho tao, ở đây có phần cho mày nói hay sao? Còn không mau cùng nhau dập đầu xin lỗi?”
“Còn cả mấy người nữa, cùng nhau làm.”
Châu Chí Kiên lại chỉ đám người Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình, ra lệnh.
Ngay lập tức, sắc mặt của đám người Châu Mỹ Ngọc cực kỳ khó coi, nhưng vẫn bất động.
“Mày quỳ xuống, xin lỗi cho tao.”
Châu Chí Kiên đạp một cước vào chân của Châu Mỹ Ngọc, ngay lập tức đạp bà ta tới trước mặt Lý Thiên Dương và Vương Nhất.
Bị đạp đau, Châu Mỹ Ngọc lập tức ngân ngấn nước mắt, tức giận và sợ hãi tới mức mặt mày của bà ta trở nên vặn vẹo.
Móng tay của bà ta cào vào nền gạch dưới đất, ngay cả móng tay bị gãy cũng không nhận ra.
Hai mắt tràn ngập tơ máu, cực kỳ đáng sợ.
“Tôi khuyên các người vẫn nên xin lỗi sớm một chút, nếu không nhà họ Châu thật sự sẽ bị hủy trong tay các người.”
Giọng nói giống như thẩm phán của Vương Nhất từ từ truyền tới, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình ngẩng đầu nhìn, cái nhìn thấy là một đôi mắt cực kỳ lạnh nhạt.
Ánh mắt như vậy, không chỉ dọa đám người Châu Mỹ Ngọc, cũng dọa tới Châu Chí Kiên.
Ông ta sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có thể lạnh nhạt vô tình như vậy.
“Cậu bạn trẻ, xin hỏi cậu là...”
Châu Chí Kiên đã hơn 60 tuổi, nói chuyện với Vương Nhất vậy mà dùng kính ngữ...
Trực giác nói với ông ta, người trẻ tuổi này không tầm thường.
“Tôi là Vương Nhất.”
Vương Nhất hờ hững nói: “ ‘Phế vật’... trong miệng bọn họ!”
Khi nhìn vào mắt của Vương Nhất, tâm thần của Châu Chí Kiên rung mạnh, không dám nghĩ nhiều nữa, lại đạp một cước vào chân Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoa, tức giận quát: “Chúng mày còn không mau quỳ xuống cho tao, xin lỗi, nếu nhà họ Châu diệt vong, người đầu tiên tao giết, chính là chúng mày!”
Đám người Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho mất hết hồn vía, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ba của bọn họ dọa thành như này, lập tức dập đầu xin lỗi với Lý Thiên Dương.
“Thiên Dương, chúng tôi xin lỗi, cầu xin anh...”
“Tha cho chúng tôi đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.