Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa lên.
Biệt thự của nhà họ Lý, một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau chơi cờ.
“Chiếu tướng.”
Vương Nhất di chuyển quân mã, ăn quân sĩ vừa dịch lên của đối phương, uống một ngụm trà, mỉm cười nói.
Nhìn ván cờ chỉ còn lác đác vài quân của quân đen, Lý Thiên Dương bất lực thở dài, chỉ có thể di chuyển quân tướng.
Vương Nhất rất bình tĩnh, di chuyển quân xe, nói: “Lại chiếu tướng.”
Trước có mã, sau có xe, quân tướng không giữ được.”
Lý Thiên Dương nhận thua: “Ba thua rồi.”
“Chơi thêm một ván.”
Vương Nhất hứng trí bừng bừng, Lý Thiên Dương lại xua tay không ngừng: “Không chơi nữa, chơi nữa, cũng là ba thua.”
Sáng sớm thì Vương Nhất đã đến nhà họ Lý, muốn chơi cờ với Lý Thiên Dương.
Lý Thiên Dương tự thấy tài chơi cờ của mình không tệ, thuận miệng đồng ý, kết quả ba ván liên tiếp đều bị Vương Nhất giết không còn manh giáp.
Ông ta nghi ngờ nhìn Vương Nhất, hỏi: “Nhất, mấy năm không gặp, tài chơi cờ của con sao lại trở nên cao siêu như vậy?”
Vương Nhất khẽ mỉm cười, không nói gì.
Dẫn binh đánh trận, bảo vệ đất nước, ba phần dựa vào chiến lực, bảy phần dựa vào mưu lược.
Là chiến thần trong quân, Vương Nhất chưa từng thua, chứ đừng nói tới chơi cờ cỏn con như này?
Lý Thiên Dương mỉm cười đứng dậy, nói lời cảm ơn với Vương Nhất: “Nhất, cảm ơn con rồi, mấy ngày nay luôn ở bên nói chuyện giải sầu với ba.”
Vương Nhất mỉm cười rồi xua tay: “Ba, nếu ba thích, con ngày nào cũng tới nói chuyện chơi cờ với ba, giờ cũng may bọn họ về nhà mẹ đẻ, nếu không nhìn thấy con nhất định cầm chổi quét con ra ngoài.”
Nghe vậy, Lý Thiên Dương cũng thở dài bất lực: “Ba sống một mình không phải không thể, chỉ là công ty bị đập rồi, công nhân chạy hết, trong thời gian ngắn không thể làm việc lại được.”
Vương Nhất vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười: “Ba, ba cứ yên tâm, chuyện này để con lo.”
“Con sao?”
Lý Thiên Dương kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất, sau đó lắc đầu nói: “Nhất, ba biết bạn của con rất giỏi, nhưng cũng không thể lần nào cũng dựa vào bọn họ, hơn nữa vấn đề lần này không phải là tiền, mà là nhân lực, trong thời gian ngắn, ba đi đâu truyển được nhiều công nhân như vậy?”
Vương Nhất mỉm cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên điện thoại trong nhà đổ chuông.
Lý Thiên Dương ngạc nhiên, bây giờ vẫn rất sớm, ai lại gọi điện sớm như vậy?
Nhưng ông ta vẫn nghe máy: “Xin chào, ai đó?”
“Ông là Lý Thiên Dương, chồng của Châu Mỹ Ngọc, ba của Lý Mộng Đình?” Đối diện truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Lý Thiên Dương lập tức nghe ra Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình xảy ra chuyện gì, giọng điệu lập tức trở nên lo lắng: “Là tôi, cậu là ai?”
“Tôi là người của phân cục, vợ con của ông còn cả Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoa, Lý Xung... đều bị bắt rồi.” Người đàn ông nói ra một loạt cái tên, lạnh nhạt nói.
“Cái gì?! Bọn họ bị bắt rồi sao?”
Giọng nói của Lý Thiên Dương lập tức nâng tới quãng tám.
Vương Nhất lại cười lạnh nhạt, không hề bất ngờ với kết quả này.
“Bọn họ đã phạm tội gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ bọn họ liên quan tới một vụ cố ý phá hoại công ty của người khác có tổ chức và tính toán trước, ông cũng là đương sự, sẽ không không biết chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thiên Dương lập tức thay đổi: “Đồng chí cảnh sát, lẽ nào cậu nghi ngờ là bọn họ sai khiến sao?!”
“Không tồi, đêm qua thông qua thẩm vấn, bọn họ đã khai toàn bộ rồi, ông mau tới đây đi.”
Cúp máy, sắc mặt của Lý Thiên Dương trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn sang Vương Nhất: “Mộng Đình và Mỹ Ngọc xảy ra chuyện rồi.”
Vương Nhất biết là chuyện gì, nhưng anh vẫn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lý Thiên Dương thở dài, nói: “Người phái người đập công ty Áo Tân, là bọn họ.”
Vương Nhất rất dửng dưng chỉ nhìn Lý Thiên Dương đầy thâm ý: “Vậy ba, ý của ba thì sao?”
Anh tôn trọng quyết định của Lý Thiên Dương.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Thiên Dương nói: “Ba tin bọn họ nhất định là quá tức giận nên mới làm như vậy, nói thế nào bọn họ cũng là vợ con và người thân của ba...”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Nếu ba đã quyết định như vậy, vậy con đi cùng với ba.”
“Được.”
Lý Thiên Dương cảm kích nhìn Vương Nhất, hai người rất nhanh đã tới phân cục.
Nửa tiếng sau, bọn họ nhìn thấy đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình ba ngày không gặp.
Bọn họ đầu bù tóc rối ngồi ở đằng sau tấm kính, hai mắt ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trên mặt ai cũng hoặc ít hoặc nhiều mang theo sự xanh xao và mệt mỏi, không khó tưởng tượng, nhất định là để lại khi thẩm tra.
Lãnh Nhan đã dặn dò người bên dưới, khi cần có thể tiến hành ‘gọi món’.
‘Gọi món’ là cách gọi của người trong ngành, những món bên trong thật ra đều là cực hình tàn khốc.
“Mỹ Ngọc, Mộng Đình.”
Lý Thiên Dương nhìn thấy bọn họ, không nhịn được mà gọi.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là Lý Thiên Dương, vẻ mặt lập tức trở nên phẫn nộ.
“Lý Thiên Dương, cái đồ không có lương tâm, còn không mau cứu tôi và Mộng Đình ra ngoài, ông có biết tối qua chúng tôi chịu khổ thế nào không?”
Lý Mộng Đình cũng lớn tiếng khóc: “Bọn họ đánh con, đánh rất đau, ba, ba mau cứu con ra ngoài, con không muốn ở đây...”
Cô ta từ bé đã được chiều chuộng, đâu từng chịu khổ như này chứ?
Đám người Châu Mỹ Hòa, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa cũng than trời trách đất, nhưng ánh mắt nhìn Lý Thiên Dương vẫn tràn ngập phẫn nộ và thù hận.
Giống như bọn họ phải chịu tai họa ngục tù là nhờ Lý Thiên Dương ban cho.
“Vương Nhất, lại là anh!”
Đột nhiên, Lý Mộng Đình nhìn thấy Vương Nhất, giọng nói lập tức trở nên nhói tai: “Sao ở đâu cũng có anh, anh cút ra ngoài cho tôi!”
Những người khác nghe xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn họ bây giờ là ở trong nhà giam, dáng vẻ nhếch nhác như này để Vương Nhất nhìn thấy, thật sự khó chịu hơn so với việc giết bọn họ.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không hề có chút đồng cảm.
Lý Thiên Dương nhìn sang nhân viên bên trong: “Tôi phải như nào mới có thể cứu bọn họ ra ngoài?”
Rất nhanh, một quyển sổ được đưa tới: “Ký tên ở đây là được.”
“Cảm ơn đồng ý, cảm ơn đồng chí.”
Lý Thiên Dương lập tức cảm ơn, sau khi ký tên, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa được thả ra.
Tuy nhiên, bọn họ không hề cảm kích, ngược lại tiếp tục mắng chửi.
“Tại sao muộn như vậy mới tới cứu chúng tôi, sao không tới sớm? Hại chúng tôi chịu khổ như vậy?”
“Đừng tưởng ông tới cứu chúng tôi thì chúng tôi sẽ tha thứ cho ông, tiền nên chia, một đồng cũng không thể thiếu!”
Hành vi lời nói, giống như Lý Thiên Dương đến cứu bọn họ là chuyện hiển nhiên.
Vương Nhất ở đằng sau nhìn, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Nhắc đến tiền, Châu Mỹ Ngọc cũng dường như nghĩ tới điều gì đó, kéo lấy Lý Thiên Dương, nói: “Cho tôi 2640 tỷ mà tập đoàn Lệ Tinh cho ông.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thiên Dương hơi thay đổi, hỏi: “Bà muốn làm gì?”
“Trả nợ.” Châu Mỹ Ngọc nói rất hùng hồn.
“Trả nợ gì?”
Lúc này, một nhân viên cảnh vệ ở một bên nói: “Chuyện nhà họ Châu rửa tiền đã làm rõ, tất cả người của nhà họ Châu cần phải cùng nhau bồi thường 15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng cho trụ sở ngân hàng.
“Cái gì? 15000 tỷ?”
Cả người Lý Thiên Dương như bị sét đánh, sau khi hoàn hồn, vẻ mặt tái xanh nhìn Châu Mỹ Ngọc, từ chối: “Không được.”
“Ông không cho?”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc lập tức trở nên u ám, tức giận nói: “Ông có còn lương tâm không? Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, kêu ông bỏ ra chút tiền ông cũng không chịu, tôi nói cho ông biết, số tiền này không không muốn bỏ ra cũng phải bỏ ra.”
“Ông là chồng của tôi, cũng coi là người của nhà họ Châu, món nợ này, ông cũng phải gánh!”
Cả người Lý Thiên Dương run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức đến mức nói không thành lời.
Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Bà không phải phao tin muốn phủi sạch quan hệ với ba tôi hay sao, còn trở về nhà mẹ đẻ, sao bây giờ lại nhớ tới là người một nhà rồi?”
Vương Nhất từ từ bước tới, lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, nói: “Nếu đã trở về nhà mẹ đẻ, tất cả số nợ của nhà họ Châu không có một chút liên quan gì với ba tôi cả!”
“15000 tỷ này, các người tự trả, không liên quan tới chúng tôi!”
Châu Mỹ Ngọc quay đầu nhìn, vậy mà là Vương Nhất, ngay lập tức càng thêm tức giận.
“Thì ra là tên phế vật cậu, cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, có tư cách gì quản chuyện của nhà chúng tôi...”
Nói xong, Châu Mỹ Ngọc tát một cái về phía Vương Nhất.
Bốp---
Ánh mắt của Vương Nhất rét lạnh, trong nháy mắt bắt lấy cổ tay của Châu Mỹ Ngọc, hơi dùng sức, lập tức khiến Châu Mỹ Ngọc đau mà la oai oái.
“Á --- Đau, đau, phế vật, tôi cảnh cáo cậu, mau buông tay ra cho tôi...”
“Dừng tay cho tôi!”
Vào lúc này truyền tới tiếng quát đầy khí thế.
Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy ở cửa có mấy chiếc taxi dừng lại.
Cửa xe mở ra, Châu Chí Kiên dẫn tất cả mọi người của nhà họ Châu từ trong xe bước xuống.
Nhìn thấy một màn này, Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa giống như uống thuốc an thần, lập tức trở nên vui khi người khác gặp họa.
Châu Mỹ Ngọc càng tự tin hơn, vẻ mặt cao ngạo nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là buông tôi ra, rồi tự mình tát mình hai cái, nếu không ba tôi tới rồi, xem ông ấy xử lý cậu như nào...”
“Người tao nói là mày đấy.”
Tuy nhiên, Châu Chí Kiên lại xanh mét mặt mày lớn tiếng quát một tiếng, đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, tát mạnh bà ta một cái.
“Tao không có đứa con gái bất hiếu như mày!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.