Chương trước
Chương sau
Sau khi ký xong hợp đồng, Vương Nhất liền rời đi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, chẳng qua sắc mặt có hơi khó coi.
“Tại sao anh ta lại nói như vậy?”
Lý Mộng Đình càng nghĩ càng tức: “Cái gì mà gánh nặng vô dụng chứ? Nói giống như chúng ta đang thu phế thải vậy.”
Vị trí người phụ trách của Lệ Tinh quốc tế, không biết có bao nhiêu người thèm muốn, mà trong miệng tên phế vật đó lại biến thành một gánh nặng vô dụng, chuyện này khiến cho Lý Mộng Đình luôn kiêu ngạo không chấp nhận được.
“Mộng Đình, đừng để ý đến nó, dù sao hợp đồng chuyển nhượng cũng đã tới tay, bây giờ chúng ta mới là người phụ trách hạng mục này.”
Châu Mỹ Ngọc không tức giận đến thế: “Phế vật thì chính là phế vật, cho dù có đưa hạng mục này cho nó thì nó cũng không biết được có giá trị thế nào.”
Nghe thấy Châu Mỹ Ngọc nói vậy, Lý Mộng Đình nghĩ lại cũng đúng, liền không tức giận nữa.
“Vậy tiếp theo đó chúng ta sẽ làm gì, nói chuyện này với ba sao?”
“Nói với ông ta làm gì chứ?”
Châu Mỹ Ngọc bĩu môi, nói: “Hạng mục này do chúng ta làm, chỉ cần chúng ta bắt được hạng mục này, đạt được mối quan hệ hợp tác lâu dài với Lệ Tinh thì cái nhà này là do chúng ta định đoạt.”
Lý Mộng Đình bị thuyết phục, hào hứng nói: “Vậy chúng ta mau tìm một nhà hàng để ăn mừng đi, sau đó đến Lệ Tinh tìm Lý tổng nói chuyện.”
...
Đương Triều không hề biết kế hoạch nhỏ của hai mẹ con bọn họ, bây giờ anh đang đi đến nhà trẻ của Vương Tử Lam.
Vị trí phụ trách phía đối tác kia, anh thật sự không có chút hứng thú nào.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, công ty của vợ mình, không phải một công đôi việc sao?
Nếu Lý Mộng Đình muốn, vậy thì đưa cho cô ta.
Nhưng đưa là đưa, còn việc có làm tốt hay không, Vương Nhất không chắc.
Khi Vương Nhất tới cũng vừa lúc nhà trẻ tan học, trước cửa có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi.
Reng reng reng…
Chuông tan học vang lên, không ít đứa trẻ chạy ra ngoài và được phụ huynh đón về.
Trong số những đứa trẻ này, Vương Nhất không nhìn thấy Vương Tử Lam.
Vương Nhất cũng không sốt ruột, yên tĩnh đứng đợi ở cửa.
Thời gian trôi qua từng phút, bọn nhỏ lần lượt đi ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tử Lam.
Ánh mắt Vương Nhất dần nghiêm nghị hơn, bước vội vào trong nhà trẻ.
Đã qua một tiếng, nhưng Tử Lam vẫn chưa ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Môi trường của nhà trẻ không tệ, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh, trên tường đầy những bức vẽ đa dạng, vẫn có một số đứa bé ham chơi không chịu về, đang ở lại nhà trẻ chơi cầu trượt.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tử Lam đâu.
Vương Nhất nghe nói Vương Tử Lam ở lớp một, nhưng trong lớp một vẫn không thấy bóng người, sắc mặt của Vương Nhất càng thêm nghiêm trọng.
Cổng trường nhà trẻ và tiểu học là nơi hỗn tạp nhất, đặc biệt là khi tan học, trong những phụ huynh đón con rất có thể có bọn buôn người giả mạo.
Vẫn còn sót lại một văn phòng cuối cùng, nếu như vẫn không tìm thấy Vương Tử Lam, vậy thì chính là bị mất tích.
Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng đi tới văn phòng, bên trong truyền ra giọng chất vấn lạnh lùng của giáo viên chủ nhiệm.
“Nói, vì sao lại đánh người? Còn đánh tàn nhẫn như vậy, đánh đến mức chảy cả máu đầu của Tiểu Bảo, con không nhìn thấy sao?”
Trong văn phòng, một người phụ nữ có vẻ là giáo viên đang lạnh lùng mắng một cô bé, cô bé quay lưng về phía Vương Nhất nên không thấy rõ mặt.
Vương Nhất dừng bước, híp mắt nhìn tình huống bên trong văn phòng.
“Cô giáo, chuyện này thật quá đáng!"
Ngay sau đó, trong văn phòng lại truyền đến tiếng la bén nhọn chói tai của một người phụ nữ trẻ tuổi: “Con trai tôi tới nhà trẻ là để tiếp nhận giáo dục, chứ không phải tới để bị bắt nạt, cô nhìn xem, đầu con tôi bị đánh thành như thế nào rồi?”
“Vâng vâng vâng, mẹ của Bạch Tiểu Bảo, cô nói rất đúng, chuyện này là do nhà trường chúng tôi không quản lý tốt, là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ coi trọng việc này, nghiêm trị không tha, trả lại công lý cho Tiểu Bảo.”
Cô giáo bên trong lập tức ăn nói khép nép, vừa nói như tuyên thệ, lại vừa trấn an lấy lòng người phụ nữ trẻ tuổi kia.
Người phụ nữ này mặc một cây đồ hiệu, trên tay là một chiếc túi LV phiên bản giới hạn, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest, có lẽ là chồng của cô ta.
“Là Bạch Tiểu Bảo quá đáng trước, bạn ấy mắng con không có ba, là trẻ mồ côi, còn nắm tóc của con...”
Lúc này, cô bé bị phạt vẻ mặt bất bình ngẩng đầu lên, biện giải cho bản thân, không phải Vương Tử Lam thì là ai chứ?
Xác định con gái không mất tích, Vương Nhất lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt sau đó lại trở nên lạnh lùng.
“Câm miệng cho tôi, đánh người mà em còn dám nói lý à?”
Nhưng không đợi Vương Tử Lam nói xong, cô giáo lập tức gầm lên với cô bé.
Vương Tử Lam hoảng sợ, tức khắc rụt cổ cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng.
“Cậu là đồ không có ba, ba cậu không cần cậu!”
Một cậu nhóc chui ra từ phía sau người phụ nữ mặc đồ hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo làm mặt quỷ với Vương Tử Lam.
“Xin lỗi, mau xin lỗi Tiểu Bảo ngay!” Chủ nhiệm lớp cũng tức giận mà ra lệnh.
“Vốn dĩ là bạn ấy sai, con có ba, con không xin lỗi!” hốc mắt Vương Tử Lam đỏ hoe, lớn tiếng phản bác.
“Em!”
Chủ nhiệm lớp giật mình nhìn Vương Tử Lam, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Thôi bỏ đi, cô giáo Lý.”
Người phụ nữ mặc đồ hiệu kia xua tay, giọng điệu cất lên tỏ vẻ thương tâm: “Tôi thấy con nhỏ này sẽ không xin lỗi đâu, không xin lỗi cũng không sao, tôi không phải một người nhỏ mọn đến thế. Nhưng con trai tôi sau này còn phải đi học, tôi cũng không thể để thằng nhỏ ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy được, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vâng, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng...”
Cô giáo Lý suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Vậy đuổi học đi, cũng may Tiểu Bảo có thể chất tốt, nếu là đứa trẻ khác thì đầu đã hỏng luôn rồi, nhà trẻ chúng tôi không thể tồn tại một đứa trẻ man rợ như vậy được.”
“Cô giáo Lý, cô nói cái gì...”
Nghe thấy lời của cô giáo Lý, Vương Tử Lam lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn mọi người.
Cô bé không hiểu, rõ ràng không phải mình sai, nhưng vì sao người bị đuổi học lại là mình...
Ba giây sau, Vương Tử Lam theo bản năng bắt đầu xin tha, vừa khóc vừa sợ hãi nói: “Cô giáo Lý, em biết lỗi rồi, đừng đuổi học em mà, em xin lỗi, em xin lỗi được chưa ạ?”
“Nói xin lỗi với cô cũng vô dụng, xin lỗi mẹ Tiểu Bảo đi.”
Cô giáo Lý thở dài, ra vẻ bất lực nói: “Hành vi của em, cho dù đặt vào trường học nào, cũng bị đuổi học...”
“Cô muốn đuổi học ai?”
Nhưng không đợi cô giáo Lý nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, Vương Nhất bước vào.
Nhìn thấy Vương Nhất đi tới, Vương Tử Lam vốn dĩ đang khóc nức nở lập tức nín khóc, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Còn cô giáo Lý và một nhà ba người của Bạch Tiểu Bảo đều vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
“Ba!”
Vương Tử Lam nín khóc nở nụ cười tươi, kích động la to, ôm chặt lấy đùi Vương Nhất, nói thế nào cũng không buông ra.
Vương Nhất mỉm cười nhìn Vương Tử Lam, đầu tiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô bé, sau đó bế cô lên, mỉm cười dịu dàng nói: “Tử Lam đừng khóc nữa, ba dẫn con về nhà nhé.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.