Chương trước
Chương sau
“Vậy sao...”
Nghe thấy cái tên Tiêu Minh, vẻ mặt Vương Nhất cũng dần dịu lại.
Lãnh Nhan đạp ga, xe từ từ lăn bánh.
Vương Nhất nhìn ra ngoài cửa số, sắc mặt tối tăm.
Ba năm, nhưng vẫn không thể quên chuyện đó sao?
Nỗi đau trong thâm tâm bắt đầu tra tấn Vương Nhất.
Anh lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, run rẩy bật lửa.
Trong làn sương khói lượn lờ, những suy nghĩ của Vương Nhất dường như đang trở lại đêm giông bão ba năm trước.
Đêm hôm đó, anh mất đi một chiến hữu cũng như một đại ca.
Đêm hôm đó, Khương Nhã My khóc đến ngất đi.
Đêm hôm đó, anh xuống dao giết người...
Mấy ngày liền không rơi xuống một hạt mưa, đều là màu đỏ.
Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là mất đi người anh em kia, vị đại ca của Vương Nhất, cũng như vị hôn phu chưa qua cửa của Khương Nhã My.
Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy được thi thể của Tiêu Minh trên chiến trường, không biết còn sống hay đã chết, do đó biến thành một vụ án treo chưa được giải quyết.
Từ ngày hôm đó, Vương Nhất vẫn luôn thâm nhập điều tra tổ chức thần bí đã bắt đi Tiêu Minh có lai lịch gì.
Hai năm trôi qua, cuối cùng cũng có manh mối, là một tổ chức u linh có tên ‘Võng Lượng’.
Một lý do khác khiến Vương Nhất xuất ngũ cũng là vì điều tra chuyện này...
Thu hồi lại ánh mắt, Vương Nhất dập tắt điếu thuốc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Thông báo cho mọi người bên dưới không được tiết lộ hành tung của tôi.”
“Đã rõ.”
Lãnh Nhan vừa lái xe vừa nói: “Chỉ là với thủ đoạn của Nhã My, khả năng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, dù sau thì từ khi không còn Tiêu Minh, ngài chính là ký thác tinh thần duy nhất của cô ấy…”
“Vậy đừng để cho cô ấy biết.”
Vương Nhất cắt ngang lời của Lãnh Nhan: “Tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.”
“...”
Cả đường đi hai người không còn nói gì nữa.
Lãnh Nhan lái xe đến biệt thự Sơn Thủy, đó là nơi Vương Nhất ở tạm.
Lý Khinh Hồng chỉ sợ Vương Nhất sẽ không có chỗ đi nên để anh ở tạm ở đây một đêm.
Anh vọt vào tắm nước lạnh, sau đó liếc mắt nhìn về phía đầu giường.
Trên đó để một bức ảnh ba người, trong đó có một chàng trai hơi ngây ngô, chính là Vương Nhất ba năm trước.
Anh và một người đang ông hơi lớn khác đều cười rất vui vẻ, chính giữa có một người phụ nữ lạnh lùng đang cười mỉm, ánh mắt có phần tinh nghịch, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn sang phía Vương Nhất.
Tình bắt đầu từ đâu, mới có thể yêu đậm sâu, hận không biết kết cục ra sao, tươi cười dần tiêu tan.
Mười năm sinh tử cách đôi đường, không hề nghĩ tới nhưng lại khó quên!
Vương Nhất thầm thở dài, che khung ảnh lại, nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
Khi màu trắng bạc dần tô lên bầu trời, Vương Nhất liền tỉnh dậy.
Năm năm sống trong quân đội đã tập cho anh thói quen dậy sớm, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra sân, bắt đầu chống đẩy bằng một tay.
Tư thể tiêu chuẩn, tốc độ đồng đều.
Người bình thường khi thực hiện chống đẩy, càng về sau sẽ càng mệt.
Vương Nhất lại không như vậy, càng làm lại càng nhẹ nhàng, tốc độ sau đó càng nhanh hơn.
“998...”
“999...”
“1000!”
Anh vừa làm vừa đếm, sau khi chống được một ngàn cái, anh liền bật dậy từ dưới đất, không hề thở dốc.
Không nghỉ ngơi, lại tiếp tục chạy một vòng quanh biệt thự.
Đây là buổi rèn luyện mỗi ngày của Vương Nhất.
Sau khi tập luyện xong buổi sáng, khi kết thúc đã hơn 12 giờ trưa.
“Reng reng reng!”
Vương Nhất vừa tắm nước lạnh bước ra thì điện thoại liền reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi, anh không nhịn được mà nhíu mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
“Này, Vương Nhất, bây giờ anh đang ở đâu?”
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói bất cần của Lý Mộng Đình.
Vương Nhất thành thật trả lời: “Tôi ở núi Lâm Khê.”
“Anh ở núi Lâm Khê làm gì? Chỗ đó là khu bảo tồn thiên nhiên.”
Lý Mộng Đình hơi sửng sốt, sau đó cười: “Không phải anh chạy lên núi Lâm Khê ngủ đó chứ?”
“Ừ, tối qua đúng thật là tôi ngủ trên núi Lâm Khê.”
Vương Nhất nhìn thoáng qua cảnh quan biệt thự Sơn Thủy có diện tích hơn 500 mét vuông, trị giá hơn 600 tỷ, nhẹ giọng nói.
“Thật đáng thương, thì ra phải ngủ ở ngoài đường.”
Lý Mộng Đình hoàn toàn không ngờ tới, trào phúng một câu, sau đó liền nói chuyện chính: “Cho anh một tiếng, mau tới trung tâm thành phố, tôi có chuyện muốn tìm anh.”
“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?” Vương Nhất nhíu chặt đôi lông mày, anh không muốn đi đến trung tâm thành phố.
“Bớt nói đi, tôi kêu anh tới thì anh cứ tới đi!”
Thái độ Lý Mộng Đình cứng rắn nói ra những lời này, sau đó liền cúp máy.
Vương Nhất lắc đầu, thay quần áo, đi ra khỏi biệt thự sơn thủy.
“Thiếu chủ, có cần tôi lái xe đưa ngài đi không?” Lãnh Nhan đi ra từ biệt thự hỏi.
“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Vương Nhất mỉm cười từ chối.
Từ núi Lâm Khê bắt xe tới trung tâm thành phố Thiên An mất tầm 55 phút, địa chỉ Lý Mộng Đình đưa là một quán cà phê ở trung tâm thương mại.
Khi đến nơi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đã ngồi đợi sẵn ở đó, bọn họ đang nhàn nhã uống cà phê.
“Mẹ, Mộng Đình.”
Vương Nhất chủ động chào hỏi, ngồi xuống trước mặt hai người.
Lý Mộng Đình vẫn hờ hững, ngược lại Châu Mỹ Ngọc cười đáp lại.
“Tiểu Nhất, muốn uống cái gì cứ việc gọi.” Châu Mỹ Ngọc nói với Vương Nhất.
“Không cần đâu mẹ, lát nữa con còn có việc.” Vương Nhất từ chối.
Với anh ta mà nói thì cả buổi chiều chỉ có một việc phải làm, chính là đón Tử Lam tan học.
Châu Mỹ Ngọc cũng không miễn cưỡng, tiếp tục cười nói với Vương Nhất: “Tiểu Nhất, hôm nay kêu con tới đây, cũng không phải là chuyện gì, chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm ơn với con mà thôi, cảm ơn con đã giúp nhà họ Lý chúng ta đấu thầu với Lệ Tinh quốc tế.”
Vương Nhất cười xua tay, thản nhiên nói: “Là chuyện nhỏ thôi, mẹ không cần phải khách sáo.”
“Nào có vậy, con người của mẹ vẫn luôn phân rõ ân oán, chuyện tốt con làm mẹ đều nhìn thấy.”
Châu Mỹ Ngọc cảm thấy đã chuẩn bị xong rồi, liền không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chuyện chính: “Tiểu Nhất à, nếu con đã giúp mẹ thắng thầu rồi, vậy giúp người phải giúp cho trót, vị trí người phụ trách, cũng giao cho bọn mẹ đi… dù sao con cũng không hiểu nhiều về bao bì marketing.”
“Mộng Đình nè, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành của nó lại vừa đúng thị trường marketing, nắm rõ chuyên môn này, nếu con bé có thể phụ trách hạng mục này thì đối với con bé chính là một cơ hội rèn luyện tốt nhất...”
“Được, vậy tặng cho các người.”
Không đợi Châu Mỹ Ngọc nói xong, Vương Nhất liền thản nhiên đồng ý.
“...”
Việc này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều sững sờ, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, đều kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất: “Vương… Vương Nhất… con vừa mới nói cái gì?”
“Tặng cho các người đó, có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Vương Nhất nhẹ nhàng, lặp lại một lần nữa.
“Anh nói thật à?” Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy khó tin, hô hấp dần trở nên dồn dập.
“Thật.”
Hai mẹ con bọn họ nhìn nhau, lập tức nở nụ cười vui sướng.
Nhưng trong lòng lại cười lạnh, phế vật đúng là phế vật, không có kiến thức gì cả, không hề biết thân phận người phụ trách này có ý nghĩa gì.
Vốn dĩ còn tưởng sẽ tốn rất nhiều nước bọt, nào ngờ lại dễ như vậy.
Lý Mộng Đình vội vàng lấy ra thỏa thuận chuyển nhượng người phụ trách hạng mục, để Vương Nhất ký tên: “Đấy chính là do anh nói đấy nhé, không được đổi ý đâu đấy!”
“Không đổi ý, không đổi ý.”
Vương Nhất vừa lấy bút ký tên mình, vừa cười nói: “Ngày hôm qua tôi còn nghĩ xem làm thế nào mới vứt bỏ gánh nặng vô dụng này được, hôm này các người liền đưa tới tận cửa, đúng là giúp đỡ rất nhiều mà.”
Vù---
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc lập tức sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.