Lời nói của Vương Nhất khiến Hồ Hoàng Việt và Hồ Minh Chính trợn tròn mắt.
Hồ Hoàng Việt là vì cuối cùng cũng đã đến giây phút báo thù nên trong lòng vô vùng xúc động.
Hồ Minh Chính cũng vì vô cùng sợ hãi, đặc biệt là nghĩ đến cuộc sống phải mất một cánh tay sau này, anh ta đau khổ tột cùng.
Bịch!
Anh ta quỳ xuống, quỳ đến trước mặt Hàn Vượng, giọng nói run rẩy: “Ông Hàn, mau cứu tôi…tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
Mặc dù trong lòng Hàn Vượng không đành lòng, nhưng nghĩ đến vị trí của mình, vẫn lạnh lùng nói: “Tôi không cứu được cậu!”
“Lão Hàn, ông nhất định có thể cứu được tôi, ông nhẫn tâm nhìn tôi sau này phải sống một cuộc sống không có cánh tay sao?”
Hồ Minh Chính vô cùng sợ hãi, thậm chí còn ôm lấy chân Hàn Vượng.
Theo như anh ta thấy, Hàn Vượng là vị cứu tinh duy nhất.
Nhưng, Hàn Vượng lại đá ông ta ra: “Cút đi cho tôi!”
Sau đó, lại nhìn Vương Nhất: “Chuyện này không liên quan đến tôi, trách nhiệm của tôi chỉ đến đây thôi.”
Nói xong, không chút lưu tình quay người rời đi.
Vương Nhất không cản lại, bảo vệ quyền lợi của bản thân trước là chuyện bình thường.
Hàn Vượng không phải thật sự sợ Vương Nhất, mà là ông ta không chắc Vương Nhất thật sự có thể làm lung lay địa vị và thực lực của ông ta hay không, thậm chí, Vương Nhất còn có thể dự đoán được, sau khi Hàn Vượng rời đi, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2398208/chuong-524.html