Khương Thiên Lâm dừng một chút, nói:
- Như nói lui một bước, cho dù Lục sư điệt xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn, nếu không có sự đệ hiệp trợ, chỉ dựa vào vị huynh một người đối mặt các phái vây công, sao có thể che chở mấy vị hậu bối con em rời đi Trung Thổ chứ?
Thiên Thành lão tổ thở dốc mạnh vài hơi, giọng buồn bực nói:
- Thật là buồn bực giết lão phu, lão phu đi ra ngoài đã!
Nhưng không chờ tới lúc Thiên Thành lão tổ đi tới chỗ cửa vào động phủ, một tiếng nổ rung trời đột nhiên truyền tới từ chỗ sâu của Bắc Băng nguyên. Thời điểm tới Hà Bắc tu luyện giới thì chỉ còn dư lại tiếng vang trầm muộn.
Khương Thiên Lâm cùng Thiên Thành lão tổ rợn người kinh khủng, cũng không biết tiếng vang đó rốt cuộc là ý gì.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại là một tiếng vang thật lớn truyền tới từ chỗ sâu Bắc Băng nguyên, thế nhưng so với một đạo tiếng vang trước đó tựa hồ càng thêm trầm muộn xa xa một ít.
Sau đó lại là tiếng thứ ba, thứ tư,..., từng tiếng một trầm thấp, từng tiếng một xa xa, dường như một vị viễn cổ cự nhân đạp cả vùng đất đi xa vậy.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ chốc lát sau Thiên Thành lão tố mới có chút không xác định hỏi:
- Tiếng sấm đúng không?
Khương Thiên Lâm mặt hiện vẻ nghi hoặc, chậm rãi lắc đầu một cái, đáp:
- Lôi thuật thần thông làm gì có thanh thế như vậy!
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154953/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.