Chương trước
Chương sau
Tay trái của Lục Bình lau một cái về phía trước, một làn mưa nhất thời xuất hiện trước người của hắn. Làn tật phong đó thổi màn mưa trước người Lục Bình thành hình thù kỳ lạ, nhưng vẫn không hề thổi phá được nó. Tuyết trắng tung bay,sự sắc bén chớp mắt tiếp xúc được màn mưa liền bị hoàn toàn dụng nhập vào trong màn mưa.

- Đại ngôn bất tàm!

Lục Bình giữa hời hợt liên tiếp hóa giải thể công của Dương Hi lão tổ, khiến cho ánh mắt lão ta nhìn về phía hắn càng lúc càng ngưng trọng, nhưng trong miệng chưa hề để trong lòng giọng của Lục Bình.

Đấu pháp giữa hai vị nhân vật đứng đầu nhất của phương thế giới này, mặc dù nhìn qua giữa hời hợt không mang lửa khói chút nào, nhưng sự hung hiếm trong đó cũng không cần phải nói cho người ngoài biết. Nhưng phàm giữa hai người tranh đấu có chút rung chuyển tán dật ra, như vậy tuyết nguyên diện tích trăm dặm không phải là sẽ gặp tai ương rồi.

Núi tuyết nơi xa trong băng tuyết liên tiếp không ngừng lộ ra đỉnh núi đá bị tuyết đọng bao trùm. Tuyết nguyên lở sạt, mảnh vụn tuyết khắp nơi đều bị cuồng phong cuốn lên bay lượn giữa không trung ngăn che tầm mắt, giữa thiên địa một mảnh hỗn độn.

Lục Bình nhất lực chủ thủ. Dương Hi lão tổ nhìn qua đại chiếm thượng phong!

Mặc dù Lục Bình rơi vào hạ phong, thế nhưng giọng của hắn vẫn thong thả lãnh đạm, lộ ra không nhanh không chậm:

- Ta và ông đại chiến, trong lúc di chuyển bay tránh, diện tích mấy ngàn dặm đều sẽ bị liên lụy đến. Vãn bối không muốn ở Bắc Hải và Hà Bắc tu luyện giới cùng tiền bối đấu pháp, định đến trên bằng nguyên này đợi tiền bối đến. Tại hạ cũng không cần lòng có đố kỵ, định cùng tiền bối đánh một trận long trời lở đất!

Thần sắc của Dương Hi lão tổ càng dữ tợn, nghe Lục Bình nói, chỉ cắn răng phát ra mấy chữ từ trong miệng:

- Chỉ dựa vào ngươi, ngươi xứng tương đề tịnh luận cùng lão phu sao?

- Ông cũng không làm gì được tại hạ!

Nụ cười của Lục Bình tỏ ra đùa bỡn, nói:

- Sau khi xem ra tiền bối xuất quan đối với sự tình tu luyện giới chung quy vẫn xa lạ rất nhiều. Ngài có lẽ chưa từng biết được Vũ Văn thế gia trước khi tiêu diệt đã từng ở Bắc Hải vứt bỏ tánh mạng của hai vị Thuần Dương.

Trong tay của Lục Bình có Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ lá bài tẩy này nơi tay, đương nhiên không lo lắng cho mình đối chiến cùng Dương Hi lão tổ sẽ lâm vào trong hiểm cảnh.

Thế nhưng lúc này Lục Bình hiển nhiên cũng không muốn lấy ra linh vũ trên người. Hắn muốn xem mình trước mặt chân chính Chân Linh tu sĩ rốt cuộc chênh lệch bao lớn. Trong Loan đạo nhân bản mệnh linh và có khai thiên thần thông được Loan đạo nhân tự tay phong ấn trong đó, chỉ có thể làm lá bài tẩy bảo vệ tính mạng cho Lục Bình cùng Chân Linh phái, không coi là bản lĩnh của chính hắn.

Trên tuyết nguyên mịt mờ, hai vị đại thần thông đứng đầu nhất của phương thế giới này đang đánh giết sống chết. Hư không rung chuyển, băng xuyên sụp đổ, tuyết nguyên nổ tung, cuồng phong cuốn lên tuyết mạnh tạo thành phong bạo khổng lồ hàn triều thiện tượng, trong đó một đường hướng nam nhất cử xâm nhập hơn ngàn dặm Hà Bắc tu luyện giới. Mặc dù Lục Bình ngay từ đầu đi tới Bắc Băng nguyên chính là sợ đại chiến giữa hai người sẽ liên lụy phạm vi thế lực của Chân Linh phái mới vừa thành lập, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn tránh ra.

Hàn triều quá cảnh, bảo tuyết bay tán loạn, bắc phong hộ hào. Mặc dù Lục Bình ban đầu chính là vì tránh khỏi sự phá hư do song phương đại chiến tạo thành, nhưng cuối cùng hai người đại chiến đưa tới thiên tượng vẫn ảnh hưởng đến hơn nửa Hà Bắc tu luyện giới, cũng may Lục Bình lúc này xâm nhập Bắc Băng nguyên đã đủ xa xôi, liên lụy tới đây cũng bất quá là nhiều xuống mấy tràng bão tuyết thôi.

Ngay vào lúc Chân Linh phái tu sĩ của Hà Bắc tu luyện giới ở lại giữ ưu tâm xung xung, một cổ noãn lưu mênh mông đột ngột từ Bắc Băng nguyên giá rét một đường xuôi nam. Khí trời của bão tuyết bay tán loạn lúc trước trong giây lát đó bắt đầu trở nên giống như dương xuân tháng ba. Tuyết đọng dày ba thước trên mặt đất bắt đầu nhanh chóng tan rã. Từ ở trong giữa núi, trong rừng, đất bằng phẳng, sườn núi hội tụ thành từng dòng lưu thủy thật nhỏ, từ bốn phương tám hướng hội tụ đi về phía Doanh Hà. Điều này khiến cho lượng nước của Doanh Hà đột nhiên tăng, tạo thành một đạo hồng phong to lớn đánh vào từ bắc hướng nam, cho đến lúc vào Doanh Ngọc Chiểu Trạch, trong diện tích trăm dặm cả con Doanh Hà toàn bộ hóa thành đầm nước.

- Lục sư điệt dùng Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ!

Cảm thụ gió ấm từ bắc hướng nam, Khương Thiên Lâm đầy mặt vẻ buồn rầu.

- Trong linh vũ phong ấn chính là địa địa đạo đạo khai thiên thần thông, chính là bảo bối trọng yếu nhất của bổn phái chân chính trấn áp khí vận tông môn. Nếu dùng vật này, tiểu tử kia đương nhiên có thể hóa hiếm vị di chứ!

Thiên Thành lão tổ lúc này tâm tình cũng không thấy lạc quan lắm so với Khương Thiên Lâm, giọng không xác định trong lời nói rõ ràng càng nhiều hơn một chút.

Lục Bình cho dù tung hoành vô địch đi chăng nữa, nhưng đây chính là thành tựu Chân Linh lão tổ, chẳng lẽ thật đúng là ngực có thành trúc tựu như biểu hiện của hắn trước khi rời đi như vậy sao?

Một cổ khí lưu ấm quỷ dị sau khi từ Bắc Băng nguyên giá rét đột nhiên hướng nam bộn tập tới. Linh khí rung chuyển trước đó cơ hồ chấn động toàn bộ Hà Bắc tu luyện giới bỗng nhiên bình định xuống, biểu thị trận đại chiến kinh thiên động địa phát sinh ở Bắc Băng nguyên đã lắng xuống.

Khương Thiên Lâm cùng Thiên Thành lão tổ hai người lòng nghi ngờ thấp thỏm. Hôm nay Lục Bình có thể được cho là Chân Linh phái chân chính định hải thần châm, nếu như hắn thật đúng có gì ngoài ý, Chân Linh phái đừng bảo là lập tức phải đem thế lực tự thân toàn bộ thối lui ra Trung Thổ, lúc đó có thể bảo đảm được Bắc Hải hay không đều còn chưa biết.

- Không được, lão phu muốn đi Bắc Băng nguyên tìm tòi đến cùng!

Đại chiến giữa Lục Bình cùng Dương Hi lão tổ kéo dài hai ngày, Bắc Băng nguyên vẫn không tin tức truyền tới. Thể lực của Chân Linh phái ở Hà Bắc tu luyện giới đã bắt đầu âm thầm co rúc lại. Hôm nay chỗ sâu Bắc Băng nguyên đột nhiên cuốn tới một dòng nước ấm, khiến cho hai người lập tức liên nghĩ tới khai thiên thần thông phong ấn trong Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ. Nghĩ tới ngày đó Thiên Tượng lão tổ khai ích uy lực của mình vũ phong ấn nhất cử đánh chết Vũ Văn thế gia hai vị Thuần Dương, Thiên Thành lão tổ rốt cục cũng không nên được tức giận nữa, cố ý muốn đi Bắc Băng nguyên tìm kiếm tung tích của Lục Bình.

- Lúc này không thể đi!

Khương Thiên Lâm không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt sự tính toán của ông ta.

- Chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy, trơ mắt nhìn Lục sư điệt ở Bắc Băng nguyên tử chiến mà bọn ta lại thúc thủ vô sách hay sao?

Hai mắt của Thiên Thành lão tổ giống như hai luồng hoa diễm, phảng phất tùy thời sắp phun ra.

- Người đi có thể có ích lợi gì?

Khương Thiên Lâm hiển nhiên lúc này trong lòng cũng thừa nhận áp lực cực lớn, nhưng vẫn cố gắng duy trì lý trí, nói:

- Lấy thực lực của người và ta đi Bắc Băng nguyên, vô luận thắng bại đều không giúp được Lục sư điệt, còn không bằng trấn giữ Hà Bắc tu luyện giới. Lục sư điệt cùng Dương Hi ở Bắc Bằng nguyên đại chiến hai ngày, sớm đã xảy ra ngoài ý liệu của mọi người, nghĩ rằng còn có không ít người nhận định Lục sư điệt tất bại không thể nghi ngờ. Hôm nay Hà Bắc tu luyện giới bên ngoài có không ít người mắt lom lom với bổn phái, nếu sư đệ rời đi, chỉ dựa vào vị huynh sợ không cách nào đàn áp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.