Duy nhất làm ông ta có chút áo nào chính là con Đường Lang tựa hồ quá mức nói nhiều, từ Hà Tây chi địa một đường độn thủy tới đây, người này bên tai đã không biết kêu la mấy chục vạn chữ. Mà nó làm khí linh của một món Thuần Dương linh bảo, người này hiển nhiên không phải bởi vì ông ta là sự bá của chủ nhân mình mà có chút xíu khách khí. Cho dù đối mặt một vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, dọc theo con đường các loại châm chọc chế nhạo, các loại đả kích không phải ít.
Cũng may Khương Thiên Lâm nghĩ đến chuyện lớn, lại nhìn mặt mũi Thuần Dương linh bảo của nó, đương nhiên sẽ không cùng kiến thức như ông ta. Chẳng qua trong lòng ông ta có lúc nghĩ thầm: một người luôn mồm luôn miệng như vậy, cũng không biết vị sư điệt kia của mình đến tột cùng làm sao chịu được.
Nếu lời này để cho Lục Bình nghe được chỉ sợ cũng bật cười trong lòng. Khí linh sau khi lên cấp Thuần Dương càng hy vọng phù hợp với người hơn, hy vọng có thể trao đổi với tu sĩ có linh trí cao. Nếu đổi thành Lục Bình, cứ thu vào tâm hạch không gian, nhiều lắm là bất quá nhốt vào bên trong Hoàng Kim ốc để cho Đường Lang đi gieo họa tới mấy người theo đuổi dưới tay hắn.
Khương Thiên Lâm hiển nhiên vẫn duy trì ba phần kinh ý với Thuần Dương linh bảo này. Đoạn đường thủy độn tới vẫn cần Đường Lang người này hiệp trợ thi triển hóa thủy thần thông, vì vậy cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154418/chuong-1436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.